Ngày mai phải trở về Hogwarts để học năm thứ bảy, nhưng Harry nằm trên giường mãi không ngủ được.
Anh không hề bị hoảng loạn thần kinh hay phẫn nộ, Voldemort đã chết, cảm xúc tiêu cực này cũng đã sớm rời xa anh —— cho nên, tất cả là lỗi của Dudley khi nó đưa bạn gái về nhà, còn ở kế bên phòng anh thân thiết một đêm.
Khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, Harry thực sự đã nghĩ đến việc tới quảng trường Grimmauld ở, nhưng căn phòng lạnh lẽo cũ kỹ kia thật sự là.... Vì lợi ích của Merlin, tiếng thở hổn hển như heo của Dudley ít nhất cũng khiến anh cảm thấy bớt cô đơn hơn một chút.
Harry trợn tròn mắt đến hửng đông, năm thứ bảy không có Voldemort thật là quá hoàn mỹ, anh chưa từng nghĩ mình còn có thể hưởng thụ cuộc sống bình thường của một học sinh.
Càng thú vị hơn là vào năm thứ bảy anh có thể nhìn thấy Malfoy.
Anh vẫn luôn ghét tên Tử thần Thực tử kia, nhưng hành động của Malfoy trong trận chiến cuối cùng lại khiến anh để tâm. Thái độ của hắn từ đối thủ một mất một còn của mình đột nhiên thay đổi 180 độ, chẳng những đưa đũa phép cho anh trước mặt Voldemort, mà còn giúp anh chắn một lời nguyền của Bellatrix.
Malfoy lúc ấy ngã trên mặt đất, nhưng Harry vẫn đang bị Voldemort đuổi giết nên cũng không có cách nào đi xem xét tình hình của hắn. Sau khi Voldemort chết mình lại bị đưa vào St. Mungo ngay lập tức, thời điểm tỉnh lại cũng đã là hai tuần sau.
Harry đã hỏi về Malfoy ngay sau khi tỉnh lại và được biết sau khi chiến tranh kết thúc Malfoy đã bị đưa đến St. Mungo, sau lại bị Narcissa đón về, chuyện sau đó cũng không ai biết.
Bởi vậy, Harry cũng không nghĩ nhiều nữa, Lucius đã vào Azkaban, anh tin rằng Malfoy cũng không muốn đối thủ một mất một còn đi làm phiền mình.
Nhưng tại sao Malfoy lại làm như vậy, Harry nghĩ nát óc cũng không ra, hy vọng sau khi khai giảng, bọn họ có thể nói chuyện một cách hoà bình.
"Harry, bồ đang nhìn gì vậy ?"
Câu hỏi của Hermione đã đánh thức Harry, người đang đứng trước cửa tàu tốc hành Hogwarts, lơ đãng tìm kiếm cái đầu vàng. Harry nhìn thoáng qua cô, nhưng cũng may Hermione chỉ thuận miệng hỏi, Harry thực sự sợ cô để ý và nói rằng anh quan tâm quá nhiều đến những người không xứng đáng, vân vân và vân vân.
"Không có gì.", Harry tùy tiện tìm một cái cớ, bỏ lại hai người bạn của mình, đi lang thang trên tàu.
Lúc trước Malfoy thích tìm đến toa của anh để khiêu khích, có thể sau chiến tranh, địa vị của gia tộc Malfoy giảm mạnh, Draco Malfoy cũng không thể kiêu ngạo được nữa.
Mỉm cười lễ phép bước qua một đám fan hâm mộ, Harry rốt cuộc cũng tìm được một góc an tĩnh, khoác áo tàng hình đi tới toa tàu của Slytherin.
So với các nhà khác, nhà Slytherin quả thực giống như mây đen mù sương, những kẻ thuần chủng nay đã trở nên xa cách, không còn kiêu ngạo nữa. Harry nhìn thấy một vài người quen cũ, sắc mặt Parkinson và Blaise đều âm trầm, những người khác lại càng im lặng đến đáng sợ.
Nhưng vẫn không thấy Malfoy.
Harry bĩu môi, tên kia không thể bí ẩn hơn so với lúc còn là Tử thần Thực tử.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HarDra] Malfoy càng ngày càng trở nên kỳ quái
FanfictionTác giả: Cầu Mẫn Người dịch: Không Có Cá Học năm thứ bảy sau chiến tranh, Harry quyết định hàn gắn mối quan hệ của mình với Malfoy. Nhưng Malfoy càng ngày càng trở nên kỳ quái.