yeonjun tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong lồng ngực soobin.
nhưng không phải là ở trên giường, mà là ở... văn phòng của hắn?
hắn một tay làm việc, một tay ôm eo cậu, bản thân yeonjun thì lại đang ngồi trên đùi soobin, cả người dựa vào hắn, cằm đặt trên vai hắn. soobin cảm nhận được người trong lòng đã tỉnh, ôm cậu ra trước mặt, lại hôn lên chóp mũi:
"mèo con tỉnh rồi?" giọng điệu vô cùng dịu dàng. thậm chí là không đợi cậu hỏi, đã nhanh chóng giải thích trước:
"vốn là muốn sáng nay không tới công ty, ở nhà ôm cháu ngủ. nhưng hôm nay lại đặc biệt nhiều việc quan trọng, miễn cưỡng vẫn phải tới giải quyết."
nói xong lại hôn má cậu một cái.
"vậy nên trực tiếp ôm cháu tới văn phòng là được rồi. dù sao không mang cháu theo, làm việc cũng không tập trung được."
sáng nay cậu ngủ rất say, gọi không được. hắn liền trực tiếp ôm cậu đi tắm, sau đó thay đồ, ôm người tới công ty. lúc bước vào không khỏi có nhiều ánh nhìn soi mói. vậy nên hắn để cậu giấu mặt trong lồng ngực mình, ôm cậu chặt chẽ. dù sao cũng không nhiều người dám bàn luận về việc riêng của giám đốc.
nhớ lại chuyện tối qua, yeonjun không khỏi đó mặt. sau đó cảm thấy tư thế này không quá phù hợp, lại nói muốn hắn thả cậu xuống:
"chú. cháu muốn ăn sáng."
"gọi thư kí mang tới đây. cháu muốn ăn gì?"
cậu không muốn để ai nhìn thấy cảnh này, thật sự rất kì quái...
"trước tiên... chú thả cháu xuống vậy?"cậu làm bộ muốn tự mình đi.
soobin nhìn con mèo không biết lượng sức mình đang loay hoay này. sau hôm qua, cậu còn có thể ngay lập tức đi lại bình thường?
không được.
hắn biết "trình độ" của bản thân đến đâu. đảm bảo con mèo này vừa leo xuống hai chân khẳng định lại muốn nhũn ra.
"ngồi yên" hắn vỗ nhẹ lưng cậu vài cái.
một lúc sau thư kí mang đồ ăn tới, soobin lại tự mình đút cậu ăn. sau đó ôm cậu ra sofa nằm, lại lấy thêm chăn đắp, nhét thêm con gấu của cậu vào. sau đó mới trở lại làm việc.
yeonjun ôm con gấu bông kia, im lặng nhìn soobin.
đáng lẽ phải vui vẻ, nhưng những điều này lại làm cậu cảm thấy... không thật...
hồi trước, soobin lúc nào cũng chê cậu phiền. dễ hiểu thôi, vừa mới 20 tuổi, đột nhiên lại phải nuôi thêm một đứa trẻ nữa, ai cũng thấy phiền...
lúc ấy cậu thường bám theo soobin, gọi hắn là anh trai, lại bị hắn cười nhạo, nói rằng một đứa trẻ bị bỏ rơi thôi, làm sao có thể xứng đáng làm em hắn.
mới đầu, hắn ném tiền cho cậu, nói muốn ăn gì thì tự mua, mười ba tuổi rồi, chứ có phải ba tuổi đâu? sau đó soobin lại khoác áo ra ngoài, tới tối mịt mới trở về. cậu lại đầu óc hỏng, tối nào cũng muốn đợi hắn, nhưng lần nào cũng thế, tới khi cậu ngủ quên ở sofa, hắn mới chịu trở về.