mối tình niên thiếu

510 47 6
                                    

"phúc đâu?"

cậu hoàng hỏi bà quản ngay khi thấy bà đi lên nhà trên đặt để mâm ngũ quả. bà quản bị cậu hỏi, đớ ra một hồi lâu rồi lắp bắp.

"dạ thưa cậu... thằng phúc... thằng phúc nó..."

tựa như bà không biết lấp liếm sao cho qua chuyện, cũng tại ánh mắt của cậu hoàng cứ bén lẹm làm bà sợ chết khiếp.

"dạ thưa cậu... má của phúc vừa mới mất, không ấy cậu khuây khoả cho nó vài hôm..."

thế nhưng cậu hoàng nào chịu để yên, cậu chạy một mạch ra sau căn chòi nhỏ, bà quản liền chạy í ới theo sau, thế nhưng so với cậu thì làm sao mà nhanh bằng.

cậu chạy đến gần cánh cửa gỗ xập xệ, lúc mở phăng cửa ra đã thấy nhỏ chi đang đắp từng làn khăn mỏng được ủ ấm lên trán của phúc, còn phúc thì vẫn vậy, nó nhắm nghiền hai mắt, thở phì phò nặng nhọc, hai má đỏ ửng lên vì cơn sốt cao.

bà quản chạy đến, biết mình không thể giấu được cậu hoàng, bà run run, khẽ xin xỏ.

"cậu ơi, cậu cũng thấy phúc nó sao rồi đó... cậu cho nó nghỉ vài hôm, để con chi nó hầu hạ cậu mấy bữa..."

cậu lạnh tanh, không nói gì, cậu bước từng bước chậm rãi đến trước ván gỗ đang nâng niu thân hình mỏng manh của đứa nhỏ. cậu thương, thương cho cái số phận nghiệt ngã trớ trêu của nó, cậu biết số nó khổ, cũng biết nó khó lòng mà sống an yên trong bể dâu đầy khổ đau cùng cực này.

"gọi đốc tờ tới đây."

cậu ra lệnh, nhỏ chi đang chăm bệnh thằng phúc cũng há hốc mồm ra mà nhìn. sở dĩ kêu đốc tờ là xa xỉ lắm, mà cậu hoàng lại còn kêu đốc tờ tới phủ chỉ vì một tên nô bộc hèn mọn. cái điều ấy dẫu cho trời có xập xuống thì nhỏ cũng không bao giờ dám nghĩ đến.

"cậu... không được đâu..."

bà quản nghe cũng cả kinh, đành bụng đi khuyên răn cậu chủ của mình, điều này mà đến tai bà chủ phủ, chắc bà đòi đánh thằng phúc tới số mất.

"tôi nói bà gọi thì bà gọi nhanh đi, hay bà muốn thằng phúc nó chết vật ra đó?"

bà quản biết chẳng thể làm trái ý của cậu chủ, bèn khó xử mà đi gọi đốc tờ. cậu hoàng cũng nhanh chóng đuổi nhỏ chi ra chạy việc, một mình ngồi xuống cạnh bên cái ván gỗ, nhìn thằng phúc mệt mỏi vật vờ trước cơn sốt li bì.

"chi mà dại dột dữ vậy phúc? bộ mày không thiết sống nữa hả?"

cậu khắc khổ hỏi, dẫu biết người được hỏi chẳng có nghe, lấy đâu ra mà đáp lại lời của cậu. phúc nó bình thường nhanh nhẹn lại tháo vác, nhất là cái mỏ hay bô bô ngọng ngọng, mỗi lần nghe cậu hỏi gì, nó cũng oang oang đáp lại từng tiếng. giờ đây nhìn thấy nó một thân chật vật như thế, lòng cậu như có ai đem ra dằn xé, đau thấu mà không thể làm gì được.

ngồi cạnh lò than sưởi ấm, cậu sờ lấy bàn tay phúc, lạnh lẽo đến đáng sợ, chắc là vì dư âm của cơn mưa hôm qua, cậu tự nhủ bản thân mình như thế. nhác thấy khăn chườm đã ráo nguội, cậu một thân tây trang bảnh bao, lại ngồi đó nhún khăn vào nước ấm, rồi vắt ráo, nhẹ nhàng mà chườm lên vầng trán xán lạn của nó.

[hyunlix] khúc tình siNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ