Tôi có một người bạn tên Kwon Soonyoung.
Năm sáu tuổi nhà cậu ấy chuyển đến cạnh nhà tôi trở thành hàng xóm của nhau.
Năm bảy tuổi cậu ấy rụt rè mang bánh sang nhà làm quen tôi. Vì là bánh rán tôi thích nên thành bạn ngay, trẻ con vô tư nên dễ làm thân lắm.
Năm tám tuổi đứa nhóc kia chơi ở nhà tôi mãi không chịu về, cậu ấy ở nhà có một mình chán lắm nên thích chơi với tôi hơn.
Năm chín tuổi tôi cùng cậu ấy học chung trường, chung cả lớp nên càng dễ thân thiết với nhau. Đứa nào đi đâu cũng phải kéo thêm đứa kia mới chịu.
Năm mười tuổi hai đứa chúng tôi cùng ở lại trực nhật. Đáng lẽ hôm nay đến lượt của tôi nhưng Soonyoung cứ nằn nặc đòi giúp. Thế là từ dạo đó ai trực nhật cũng không quan trọng, thể nào chẳng có người phụ một tay.
Năm mười một tuổi tôi và cậu ấy làm quen được nhiều bạn mới lắm. Bạn bè thân thiết với nhau thôi mà tên ngốc kia cứ nhắc tôi mãi "Cậu là của tớ đó". Giống như đứa nhóc muốn khẳng định quyền sở hữu món đồ mà nó thích vậy.
Năm mười hai tuổi tôi và cậu ấy lần đầu tiên giận nhau. Có một bạn nữ tặng cho tôi bọc kẹo chanh, tôi đặt trên bàn rồi chạy đi mua bút ở canteen. Lát sau quay lại bọc kẹo kia đã biến mất, tôi hỏi Soonyoung ngồi bên cạnh cậu ấy bảo đã ăn hết rồi. Tôi vì tức giận nên có nói ra mấy câu hơi nặng với cậu ấy, kết quả là hai đứa chẳng thèm nói chuyện với nhau nữa. Nhưng chỉ khoảng một hai ngày cậu ấy lại đến xin lỗi tôi, tôi cũng nhận lỗi vì có những lời không đúng. Chúng tôi lại thân nhau như cũ và để chuyện đó trôi dạt vào quá khứ.
Năm mười ba tôi bắt đầu học theo mẹ làm mấy chiếc bánh mochi. Loay hoay suốt hai ba tháng tôi mới có thể cho ra những chiếc bánh xinh xinh tròn ủm ấy. Đem cho Soonyoung ăn cậu ấy lại còn hỏi tôi.
_Cậu đưa hết bánh cậu làm chưa á ?
_Hết rồi mà, tớ làm có sáu cái chứ nhiêu
_Còn hai cái dính trên má cậu kìa
Trêu xong còn tiện tay véo má tôi cái mới giật hộp bánh bỏ chạy, đâu đó trong khoảng cách xa nghìn mét mới nghe được hai chữ cảm ơn đấy, suốt ngày cứ thích trêu tôi mặt mochi thôi.
Năm mười bốn tuổi trời hôm đó mưa đúng to mà tôi lại để ô ở nhà. Thằng bạn bên cạnh cười tươi như hoa nở, tưởng gì, nó phán cho câu "Tớ cũng quên mang ô này". Rồi hai đứa đứng nhìn nhau cười như dở xong mới suy nghĩ xem làm sao toàn vẹn về nhà. Và lần nữa cậu ấy kéo tay tôi, cứ hi vọng là cậu tìm ra cách nhưng không. Kwon Soonyoung kéo tay tôi chạy về giữa trời mưa bão vừa chạy vừa bảo thôi cứ tắm mưa đi cho mát. Dầm mưa về xong hôm sau hai đứa sốt bốn mươi hai, bốn mươi ba độ, Soonyoung ơi là Soonyoung.
Năm mười lăm tôi có thích thầm một cô bạn cùng lớp. Cậu ấy nói bạn nữ đó có người yêu rồi, hơn nữa tính tình lại chẳng hiền lành dễ thương gì cả. Tôi thì thấy người ta tốt đấy chứ, xinh đẹp lại thân thiện. Cơ mà cái người kia đi đâu cũng bảo "Đừng quen, đừng tỏ tình, đừng hẹn hò, đừng yêu đương làm gì, yêu vào ngốc cả người đấy".
BẠN ĐANG ĐỌC
| cọc thì cọc |
FanfictionAuthor : Mashi kwon soonyoung x moon junhwi [soonhui/soonjun]