Mitake | Stripper

1.4K 195 14
                                    

Vũ công thoát y

"Hanagaki, hôm nay cậu không phải lên sân khấu nữa." Takemichi chưa kịp hỏi lý do thì ông chủ đã nói tiếp "Cậu có khách riêng yêu cầu."

Takemichi đặt cây cọ trang điểm xuống, đôi mắt xanh như bầu trời dịu dàng lại ẩn chứa sự kiên quyết khó thể lay chuyển. "Anh biết em không nhận khách riêng mà."

Ông chủ lúc này cũng khó xử. Người đứng sau có thế lực quá lớn, bọn họ thực sự không dám đắc tội. "Hanagaki, cậu nghe này, bọn anh chỉ là chủ thuê, cùng lắm nhân viên chạy trốn thì lươn lẹo cho qua chuyện là được. Nhưng cái vị bên trên thực sự rất đáng sợ, nếu hắn tức giận vì việc này thì không ai có thể bảo vệ được cậu cả."

Ông chủ khẽ thở dài nói tiếp "Với cả tôi có nói chuyện với họ, họ đồng ý sẽ không ép buộc quan hệ, cũng không chơi mấy trò đông người. Cậu chỉ cần tiếp một vị khách duy nhất thôi, được chứ?"

Takemichi nhận lấy khay rượu, ông chủ luôn quan tâm và tôn trọng mọi quyết định của cậu. Giờ mọi chuyện đến nước này, chứng tỏ khách hàng của họ không phải loại tầm thường dễ giải quyết như mấy vụ trước. Takemichi thấy cái khó của người ta, cũng không thể thấy chết không cứu, bỏ chạy một mình được. 

"Em sẽ làm."

"Cảm ơn cậu, khách ở phòng VIP201" Nói rồi ông chủ gọi một nhân viên khác dẫn đường cho Takemichi.

Takemichi hiện nay đang là sinh viên năm cuối đại học. Học phí 4 năm đại học đều nhờ công việc nhảy thoát y ở quán bar để trang trải. Trong suốt thời gian đó, cậu chưa từng phải tiếp khách riêng, chưa từng bén mảng đến các khu vực phòng VIP, vậy nên từng viên gạch, từng ánh đèn ở đây đều lạ lùng và khiến cậu bối rối.

Vị khách kia được tiếp đón ở căn phòng cao cấp nhất, nằm cuối hành lang và gần như biệt lập với những căn phòng xung quanh. Xung quanh đứng đầy vệ sĩ, Takemichi để ý người tóc hồng và hai anh em tóc tím có lẽ là cấp trên của bọn họ.

"Cũng bình thường mà nhỉ."

Takemichi có thể nghe thấy tiếng họ nhạo báng mình không chút kiêng nể.

"Chẳng hiểu vì sao boss mê thế."

"Im đi!"

Cậu nhân viên dẫn đường mở cửa cho Takemichi. Nhận thức được người phía sau cánh cửa không tầm thường, Takemichi vội thu lại ánh mắt tò mò, cẩn thận bước vào trong.

"Tôi là dancer Michi." Cậu dè dặt nói.

Trong phòng tối tăm chẳng lấy chút tiếng động. Người này hoàn toàn khác biệt với những vị khách bình thường ưa náo nhiệt mà cậu từng gặp ngoài kia.

"Nhảy đi." Nghe giọng đáp lại có lẽ cũng chỉ trạc tuổi Takemichi. Còn trẻ như vậy, khó có thể tưởng tượng được người này nắm giữ thế lực lớn đến mức nào mà có thể uy hiếp được ông chủ bar Venus.

Takemichi bật nhạc, bắt đầu trèo lên cây cột được đặt giữa phòng. Theo những giai điệu đầu tiên ngân lên, ngón tay nhỏ nhắn kéo phéc mơ tuya xuống, khóa quần tức thì rộng mở để lộ chiếc quần lót màu đỏ nóng bỏng. Hiệu quả thị giác cực kỳ tốt dưới ánh đèn mờ ảo.

Bonten x Take | PromptNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ