Mẹ Nuôi

2 0 0
                                    

Trời lúc này đã chuyển sang đông, gió thổi qua từng ô cửa rì rào như tiếng thì thầm của một ai đó, tuyết trắng cũng đã bắt đầu rơi. Bên ngoài một đoàn người trong tiết trời lạnh giá, ai nấy đều mặt mày trắng bệch vì lạnh đang khiêng một chiếc quan tài, tiền giấy được rải khắp dọc đường.
Cùng với tiếng vi vu, ríu rít của những cơn gió là vô số tiếng nức nở.

Đến một khoảng đất trống có một cái hố đã được đào sẵn bên trong đã phủ một mảng tuyết trắng, chiếc quan tài được từ từ hạ xuống, từng xúc đất đổ xuống dần dần che lấp đi tất cả, sự sống, sự tồn tại của một con người.

Trời càng lúc càng lạnh giá, tiếng quạ kêu như làm tăng thêm không khí chết chóc. Những nén hương cháy ngun ngút toả khói trắng xoá được cắm lên trước bia mộ bằng đá, tất cả đều chắp tay vái lạy ngôi mộ mới đã sớm bị tuyết phủ trắng kia.

Bên trong phủ tướng quân là tiếng trẻ con khóc nghe vừa ồn ào vừa như xé nát tâm can, nó mất mẹ quá sớm cha nó thì hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh. Người quản gia dù có giỗ dành như nào cũng không chịu nín. Ông cũng chỉ đành gọi nha hoàn lại kêu trông chừng giúp đứa bé còn mình thì quay ra ngoài.

Tuyết rơi đã kín cả mặt sân, người quản gia liền cầm vội chiếc ô được đặt bên trong chiếc giỏ bằng tre, bước từng bước nhanh nhẹn trên nền tuyết. Đến một căn nhà có một cây đào đã rụng hết lá thoi thóp sự sống. Sau một vài lần gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ thì có một người phụ nữ còn khá trẻ bước ra, hai người bước nhanh vào nhà trong tiết trời lạnh giá.

Bên trong nhà một người phụ nữ khác đang bế một đứa bé kháu khỉnh, nó ngủ ngon lành trong vòng tay ấm áp của mẹ nó. Thấy hai người bước vào, cô liền cúi đầu chào, ông cũng gật đầu chào. vị quản gia nhìn đứa bé mũm mĩm kia khuôn mặt có phần tươi tỉnh hẳn lên, im lặng một hồi lâu ông liền lên tiếng trước.
- Chắc con cũng biết ta đến đây có việc gì rồi phải không?

Người phụ nữ cầm một ly trà đang còn nóng đưa cho vị quản gia, tay kia cũng cầm một ly cho bản thân phong thái nhã nhặn đáp.
- Dạ, con đã biết chuyện của phu nhân rồi. Thật đáng tiếc cho một người như vậy.
Nói rồi cô thở dài bỏ ly trà xuống bàn. Người quản gia uống một ngụm sau đó thở dài.
- Như con đã thấy đấy, phu nhân qua đời sớm, mà đứa con duy nhất của họ chỉ vừa mới vài ngày tuổi, suốt ngày cứ chỉ biết khóc, có dỗ thế nào cũng không nín. Nay ta đến nhờ con vào phủ để chăm sóc cho đứa bé đó, tiện cũng vào thăm tướng quân.
- Tướng quân có ơn lớn với Từ gia ta, con là con gái lớn nếu giúp được chút công sức vì tướng quân con xin tình nguyện giúp đỡ.
- Được, con hãy vào trong thu xếp đồ đạc, chúng ta cùng đến phủ tướng quân.
Lão quản gia nhanh chóng đứng dậy, ông ra ngoài hiên đứng chờ, mắt chăm chăm nhìn những bông tuyết đang rơi.

Bên này đám gia nhân đang tìm đủ mọi cách để cho đứa trẻ nín khóc nhưng đều không có tác dụng.
"Mau ra mở cửa cho ta" một tiếng gọi từ ngoài cửa vang lên, một tên gia nhân vội chạy ra mở cửa.

Một người phụ nữ ôm theo một đứa trẻ bước vào theo sau là lão quản gia trên người còn dính những mảng tuyết khá lớn, thấy đứa bé đang khóc lớn cô liền bế nó lên sau đó hát cho nó khúc hát mà mẹ nàng hay hát để ru nàng lúc còn nhỏ. Đứa bé cuối cùng cũng nín khóc và lăn ra ngủ, nàng nhẹ nhàng đặt nó vào chiếc nôi sau đó nhẹ bước ra ngoài.

Hạ Hạ Ngày ẤyWhere stories live. Discover now