Gã điên và kẻ khờ

193 15 7
                                    

Gã điên và kẻ khờ
• Nhan đề gốc: 疯子傻子
• Bản ngôn ngữ gốc: https://maria1.lofter.com/post/1e5e0106_1cac30216
• Tác giả: 痛饮一杯无 (https://maria1.lofter.com)

——————————————————

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

——————————————————

Vào lần đầu tiên Lam Trạm gặp hắn, y có cảm tưởng nhân gian hóa ra cõi vô sắc.

Bao giờ hắn cũng nhanh nhảnh cười đùa và bông phèng. Có khi, hắn nói cà rỡn với con gái nhà người ta. Cả lũ lĩ ném trớt cái phong độ khi xưa mà túm tụm lại chuyện trò như pháo rang, khác chi một nậu côn đồ với lưu manh. Nhộn nhịp. Không tĩnh mạc.

Có khi, hắn cầm một tĩn rượu, múa kiếm dưới gương nga như kẻ say bí tỉ. Có khi, réo rắt khúc ca, hắn thổi cho vầng trăng bạc nghe.

Biết bao người nhận định hắn là một thằng cha ngang tàng, vung vẩy quá đà khắc mua thừng thắt cổ. Một số người nhận định hắn là một gã điên.

Trong vòng mười ba năm, Lam Trạm biết đích xác rằng Ngụy Vô Tiện là một gã điên. Gã điên ấy đánh đổi sự rồ dại của mình lấy cái kết mất bát nát áo.

Trong những ngày hai đứa ở với nhau, Ngụy Vô Tiện ra sức lánh mặt Lam Trạm - tên cổ hủ non đã nhạt nhẽo lại ngang ngạnh. Sau đó, hắn cắm cổ chạy dài. Dẫu hắn thấy quan tài đi chăng nữa, dẫu hắn đổ lệ đi chăng nữa thì hắn vẫn không dừng chân.

.

Ngụy Vô Tiện từng cho rằng Lam Trạm là một kẻ khờ.

Nhưng, chỉ đến thế là cùng. Hai người không quen hẳn. Hắn được nối với Lam Trạm bằng cái "quen sơ".

Trong vòng mười ba năm, người thì yên bề gia thất, người thì ruồng rẫy vợ con, người thì thọ chung, người thì chết oan. Bãi bể nương dâu, dễ dầu gì mổ xẻ sự đời?

Vậy mà Lam Trạm vẫn khăn khắn một lòng. Tĩnh thất toạ lạc tại ngọn núi ở đằng sau Cô Tô Lam thị là bến đỗ của thân xác y, là nơi mà y được sinh ra và lớn lên. Từ thuở tấm bé, y sống ở rừng trúc và làm bạn với sơn thủy; khi giũ bụi trần, thi hài của y được vùi dưới cây ngọc lan và dõi theo cảnh lên voi xuống chó của nhà họ Lam.

Duy có linh hồn của y là mất tăm.

Mười ba năm ròng vấn linh,
Đào, mơ nhác thấy trổ tình ngày xuân;
Đương khi hạ rợp bóng râm,
Thình lình thu đến xanh cam quýt vàng;
Tiết đông tong tả băng ngàn,
Nàng Địa chợp mắt ông Giàng ngủ say.

|Tiện Vong| Tuyển tập truyện ngắnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ