Extra

2.8K 278 41
                                    

Khoảng thời gian đầu sau khi Beomgyu từ giã cuộc sống, Taehyun rất thường xuyên nằm mơ thấy em. Vẫn là ánh mắt hồn nhiên cùng nụ cười tươi tắn đó, nhưng sao hắn lại cảm thấy đau buồn đến như vậy? Trong mơ, em khuyên hắn phải sống lạc quan lên và quên em đi. Quên đi sao? Nói thì dễ nhưng làm sao có thể quên được mối tình đầu đẹp đẽ của mình một cách dễ dàng như vậy?

Tại sao em không nghĩ đến cảm xúc của người ở lại mà suy nghĩ kĩ thêm một chút? Em làm như vậy chẳng khác gì đem theo trái tim của hắn mà thiêu đốt theo thân xác của em? Em để lại trong lòng hắn vết thương lớn như vậy rồi lại ra đi mãi mãi, Taehyun thật sự không cam lòng.

- Taehyunie, mẹ vào được không?

- Vâng, mẹ vào đi ạ.

Bà Kang bước vào, thấy con mình tiều tụy hơn nhiều thì không khỏi xót xa. Bà biết con trai mình yêu thương cậu bé kia rất nhiều. Bà ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay của con trai mình. Bà động viên Taehyun, không nên quá đau buồn vì nếu cứ như vậy thì Beomgyu cũng sẽ buồn theo. Không những vậy, nếu hắn có muốn ở độc thân cả đời thì bà cũng ủng hộ theo quyết định của hắn.

- Mẹ nói thật sao?

- Dĩ nhiên là thật, con làm gì thì cả mẹ và bố đều ủng hộ cả.

Cứ như vậy, Taehyun đã lựa chọn sống cô độc đến hết đời mình. Ai nấy đều thắc mắc một người vừa có sắc, vừa có tài như hắn sao lại không chịu lập gia đình. Họ đâu thể biết được người mà hắn muốn cùng nhau sống hết đời đã mãi mãi không trở về với hắn nữa.

---------------

*Trường trung học S.

- Taehyun, tí nữa làm trận bóng chuyền không?

Hai mắt Taehyun sáng rực, dĩ nhiên là phải chơi rồi. Thứ mà hắn thích nhất là học còn thứ hai chính là thể thao, lâu lâu được rủ chơi thì phải chơi cho đã chứ.

Tiếng la hét cùng với tiếng đập bóng vang vọng khắp sân trường, ai nấy đều nhễ nhại mồ hôi sau mấy chục phút vận động. Taehyun cũng thế, chỉ còn một điểm nữa thôi là đội của hắn sẽ thắng. Nhìn theo quả bóng màu da cam đang bay về phía của hắn, hắn chỉ việc đập một phát vào sân của đối phương là được.

"Bốp."

Tiếng đập khá lớn vang lên, nhưng trái với mong đợi của Taehyun thì quả bóng lại bay sang hướng khác. Và nó đập thẳng vào đầu của một chàng trai xui xẻo nào đó đi ngang qua sân. Hắn hoảng hốt, ngay lập tức bỏ dở trận bóng rồi chạy đến xem người kia có bị gì hay không.

- Nè, có sao không vậy?

- Cậu đưa mặt ra cho tôi đấm một cái thử xem có sao không?

Người nọ cứ ôm lấy một bên má, Taehyun gỡ bàn tay đang bụm chặt má kia thì thấy một mảng da mặt đã đỏ lên đến bật máu. Hắn nắm lấy cổ tay em kéo đi trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người có mặt tại sân lúc này.

- Taehyun, mày không chơi nữa à?

- Không, mạng người quan trọng hơn.

Beomgyu sờ mặt mình, sau khi được dắt lên phòng y tế và bị y tá "làm việc" gần nửa tiếng đồng hồ thì mặt em bây giờ bớt đau nhiều rồi. Nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên màn hình điện thoại, gương mặt trắng mịn ngày nào nay lại điểm thêm một mảng da đỏ ửng lên. Em lườm thủ phạm đang ngồi ở băng ghế, ăn gì mà mạnh thấy sợ luôn. Tự nhiên em cảm thấy thương cho quả bóng nào phải rơi vào tay hắn.

The Spectre [SooJun]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ