II

3.3K 404 129
                                    

Nhờ Beomgyu đi khắp nơi hỏi thăm mà Yeonjun đã tìm đến một vị thầy bùa uy tín để có thể giúp anh không bị bóng đè nữa. Ông bảo đúng là anh đang bị người âm làm phiền, ông ta đưa cho anh một chiếc vòng tay đã được yểm bùa và dặn dò cẩn thận phải luôn đeo hoặc giữ nó bên người. Về đến nhà, anh có chút nôn nóng không biết đêm nay anh có còn bị như vậy nữa hay không.

Đêm đó không còn cảm giác nặng nề bao lấy anh nữa, anh nằm mơ. Anh mơ thấy có một chàng trai đang đứng sờ sờ trước mặt anh. Không sai đi đâu được, gương mặt ấy chính là người nằm cạnh mộ của bố mẹ anh đây mà.

- Sao cậu lại theo tôi?

Người nọ mỉm cười làm cho hai lúm đồng tiền hiện lên rõ ràng, hai mắt cười trông đáng yêu vô cùng. Yeonjun thầm nghĩ, ma mà cũng đẹp trai như vậy sao? Cậu này nếu còn sống mà đi làm diễn viên thì hết sảy.

- Bộ anh không nghe nói nếu như khen người chết thì sẽ bị hồn của người đó đi theo à? Đó là lý do mà em theo anh đấy.

Cái lý do không thuyết phục một chút nào cả, đối với Yeonjun là như vậy. Phải chi anh đào mộ cậu lên hay là nguyền rủa cậu đi, cậu theo anh thì anh cũng thấy có lý. Khen đẹp trai mà bị ma đi theo thì nó có hơi kỳ như nào ấy.

- Đừng có theo tôi nữa, theo người khác đi.

- Em đành chịu, trừ khi có người khác khen em thì em không theo anh nữa. Em nghĩ chẳng ai ngốc như anh mà đi khen người chết đâu.

Yeonjun cau mày, ý cậu ta muốn nói anh là đồ ngốc? Do anh không biết thật chứ anh mà biết thì cũng không dại dột mà khen cậu như vậy đâu.

- À mà...sao cậu đi sớm vậy? Mới có mười chín tuổi thôi mà...

"Anh Yeonjun, mau dậy đi."

Yeonjun nghe thấy tiếng của Beomgyu liền nhanh chóng tỉnh lại trong cơn mơ, mặt mày anh bơ phờ vô cùng. Hết bị đè rồi nhưng mà bây giờ anh nằm mơ thấy con ma đi theo mình luôn mới ghê. Cơ mà lúc nãy anh còn chưa nghe được nguyên nhân tại sao cậu kia lại đi sớm như vậy nữa. Anh nhìn lên đồng hồ và nhận ra mình thức muộn hơn bình thường những hai tiếng.

- Nay anh dậy muộn vậy? Em đói mốc meo rồi nè.

Beomgyu bĩu môi, trách yêu anh của mình vì không dậy sớm để nấu đồ ăn cho nhóc. Yeonjun bật cười trước vẻ đáng yêu của em mình, nhanh chóng rời khỏi giường và bắt đầu một ngày mới. Công nhận, ngủ đủ giấc khiến anh thoải mái và tràn đầy sức sống hơn rất nhiều. Beomgyu cũng dễ dàng nhận ra anh đã thoát khỏi hiện tượng kì quái kia rồi, ngủ dậy muộn như vậy chứng tỏ anh đã ngủ rất ngon.

Tiếng giày cao gót vang lên phá vỡ buổi sáng yên bình của hai anh em. Bà Park trở về cùng với một người đàn ông khác trong sự ngỡ ngàng của Yeonjun và Beomgyu. Nhìn qua cũng biết gã không phải người đàng hoàng khi mà đứng từ xa cũng có thể nghe được mùi thuốc lá từ cơ thể của gã.

- Mẹ, ai vậy ạ?

- Trẻ con thì không nên biết quá nhiều, lo học đi con trai.

Nói xong, bà ta khoác tay gã đàn ông kia rồi cùng nhau lên lầu. Chẳng cần hỏi gì nhiều, nhìn như vậy cũng đủ hiểu hai người họ là tình nhân của nhau. Beomgyu siết chặt nắm đấm, mẹ của nhóc lại bỏ bê nhóc để cặp kè với một người không đàng hoàng như vậy. Yeonjun cũng chẳng biết bình luận gì về chuyện này, chỉ biết ôm lấy em mình vào lòng mà an ủi.

The Spectre [SooJun]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ