VIII

2.4K 322 115
                                    

Taehyun đã lấy làm lạ khi dạo gần đây Beomgyu cứ cố ý tránh mặt hắn, những lúc hẹn nhau đi chơi thì em đều lấy hàng vạn lí do ra để từ chối. Không chịu cảnh mình bị làm lơ nữa, Taehyun đã giữ Beomgyu lại để làm rõ mọi chuyện.

- Nói thật cho em biết, anh có chuyện gì giấu em có đúng không?

Beomgyu cố gắng giữ bình tĩnh, né tránh ánh mắt của Taehyun và lướt qua hắn thật nhanh. Hắn nhanh chóng nắm chặt lấy tay em, không cho em cơ hội né tránh một lần nào nữa.

- Anh hết yêu em à? Sao lại tránh mặt em?

- Không phải, dạo gần đây anh không khỏe thôi.

Không khỏe? Vậy thì tại sao em lại không cho hắn biết rằng bản thân không khỏe mà còn làm lơ hắn như vậy? Nhất định phải có chuyện gì đó thì em mới trở nên như vậy, nhưng nếu như em không muốn nói ra thì hắn cũng không ép buộc em làm gì.

- Anh không khỏe thì em đưa anh về nhé?.

- Anh tự về được mà, gặp lại em sau. nhé!

Beomgyu cố vẽ ra một nụ cười để Taehyun có thể bớt lo lắng hơn, nhưng trong mắt hắn thì nụ cười ấy chứa đầy sự giả dối. Rốt cục là chuyện gì đã khiến cho người yêu hoạt bát của hắn trở thành như vậy?

Ở nhà, Yeonjun đã dọn cơm sẵn để đợi đứa em trai đáng yêu của mình về nhà. Trong lúc chờ đợi, anh đã ngồi trong phòng...trò chuyện với Soobin và đáp lại anh là âm thanh quen thuộc của chiếc chuông gió. Người ngoài nghe được chắc chắn sẽ nghĩ rằng anh đang tự kỉ mà nói chuyện một mình, thế nên lâu lâu anh lại ngó ra ngoài xem có ai đáng nghe lén hay không. Nhỡ đâu bà Park hay Beomgyu nghe thấy chắc họ mang anh đi làm phép trừ tà vì tưởng vong nhập mất.

Ngồi đợi mãi không thấy Beomgyu về, Yeonjun nhìn lên đồng hồ và đã muộn hơn những ba mươi phút so với bình thường. Đột nhiên anh cảm thấy vô cùng lo lắng vì nếu như đi đâu đó thì thằng nhóc nhất định sẽ báo trước một tiếng, đằng này anh không hề nghe nhóc nói gì cả.

Vẫn là nên đợi thêm một tí, chắc là việc học nhiều quá nên nhóc phải ở lại đột xuất thôi mà...

Một tiếng trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng ai trở về cả.

Trời sắp tối rồi mà Beomgyu vẫn chưa về, không lí nào lại ở lại học lâu đến như vậy. Yeonjun mặc áo khoác vào, định chạy đi tìm nhóc nhưng vừa ra đến cửa đã thấy nhóc về nhà. Anh định ôm em trai vào lòng thì chợt khựng lại, bộ dạng này là sao?

Áo rách tơi tả, hai mắt đỏ ngầu và sưng húp lên, đã vậy môi còn bật máu thế kia. Đánh nhau? Không thể nào, trước giờ Beomgyu luôn là một đứa trẻ hiền lành, chưa bao giờ gây sự với ai cả.

- Em...đã xảy ra chuyện gì? Mau nói anh nghe.

Beomgyu cứ như người mất hồn mà lướt qua người anh, điều đó lại càng khiến cho anh lo lắng nhiều hơn.

- Em có còn xem anh là anh trai nữa không? Cho anh biết em gặp chuyện gì mà lại ra nông nỗi này?

Yeonjun giữ chặt lấy Beomgyu, anh gần như sắp khóc vì lần đầu tiên thấy em trai mình như vậy.

The Spectre [SooJun]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ