Chap 6: Tỉnh Lại? Dung Túng

1.3K 62 1
                                    

Trong bóng tối, cơn ác mộng mười năm trước lại hiện về. Lần lượt từng người một rời bỏ nàng. Đến cuối cùng, mặt cho nàng gào khóc tuyệt vọng đến như thế nào. Thế giới chỉ còn lại một mảng tối đen. Rồi đột ngột, nàng giật mình tỉnh giấc, vừa thở phào nhẹ nhõm vì đó chỉ là cơn ác mộng, lại nhớ đến sự việc trước khi mình ngất đi, vội vàng vén chân xuống giường. Đôi chân vừa chạm đất đã mềm nhũn, liền choạng vạng chực đổ áo. Có một bàn tay may mắn bắt kịp.

Tô Sam Sam lại giở giọng mỉa mai thường thấy

"Đừng gấp, cô ta còn chưa gặp Diêm vương sớm thế. Kẻ ác luôn sống đến cuối cùng. Bác sĩ nói cậu quá kích động và mệt mỏi nên mới ngất đi, mau nghỉ ngơi đi"

Châu Thi Vũ chẳng màng đến lời mỉa mai này, gạt tay Tô Sam Sam, loạng choạng bước đi. Lại nghe thấy một giọng rất nhỏ, rất nhỏ, nhưng khiến trái tim nàng chậm mất một nhịp

"Nằm im"

Châu Thi Vũ ngơ ngác nhìn Vương Dịch nằm ở chiếc giường bên cạnh, thì ra đây là một phòng bệnh riêng. Chiếc giường mà nàng nằm lại cạnh bên giường của Vương Dịch. Vương Dịch bây giờ tuy đã tỉnh, nhưng còn rất yếu, cũng không nói được mấy chữ, càng không cử động được. Nhưng nhìn Châu Thi Vũ xanh xao ngơ ngác, lại nhìn Tô Sam Sam nắm tay nàng. Đầu mày khẽ nhíu, ánh mắt hơi lóe lên, con ngươi càng đen sẫm như mực (ghen á quí dị)

Châu Thi Vũ căn bản không nghĩ đến nhiều như vậy, nhào đến bên giường, nắm tay Vương Dịch khóe mắt trào ra một giọt nước long lanh, tựa như đê vỡ, một khi tràn lan thì không dừng lại được. Vương Dịch càng nhíu chặt mày, muốn đưa tay lau đi, nhưng toàn thân không có lấy một chút sức lực.

Ánh mắt lại như dao, đâm vào người đang ngồi trên giường phía sau. Tay khoanh lại thản nhiên, ánh mắt đảo liên tục, khóe miệng cười cười, tựa như đang xem trò vui. Nhưng vừa chạm ánh mắt Vương Dịch liền thức thời, lủi đi lúc nào không hay

Châu Thi Vũ không quan tâm ai đến ai đi, trong mắt nàng chỉ còn khuôn mặt không lành lặn của Vương Dịch, trái tim treo cao rốt cuộc cũng trở về

"Đừng khóc"

Vương Dịch cố gắng lắm mới thều thào được mấy chữ, cổ họng dường như bị cái gì chặn mất, vừa đau vừa rát. Giọng nói thoát ra vừa mỏng vừa khàn, lại còn nhỏ vô cùng. Châu Thi Vũ lại lẳng lặng chảy nước mắt, nàng khóc rất không giống người khác. Luôn lặng lẽ chảy nước mắt, cũng không làm ầm ĩ. Nhưng đôi mắt đỏ hoe, khóe môi khẽ mím chặt, nhìn rất uất ức, rất khiến người ta thương cảm

Vương Dịch thở dài một tiếng, cố gắng giơ tay, nhưng vừa nhấc lên lại không đủ lực, bàn tay rơi xuống. Châu Thi Vũ thấy thế cũng quệt nước mắt ngưng khóc. Tựa như chú mèo nhỏ, mặt chỉ toàn là nước

"Cứ tưởng Nhất Nhất bỏ chị rồi, Nhất Nhất đã hứa sẽ không bỏ rơi chị"

Vương Dịch hơi mỉm cười lắc nhẹ đầu. Khóe môi của cô không có huyết sắc, trắng bệt đầy bệnh trạng, khuôn mặt cũng chưa hồi phục, đầy vết thương. Nhưng một khi cười lại khiến Châu Thi Vũ ngẩn ngơ.Nàng lại ngơ ngác nở nụ cười, Nhất Nhất của nàng đúng là giữ lời, thật sự không bỏ nàng mà ra đi.

Nữ Vương Của Vương DịchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ