Châu Thi Vũ không tính là ủy mị, thật ra mặc dù được bảo bọc trong nhung lụa từ bé, tính tình cô tuy có thích làm nũng cùng dáng vẻ đại tiểu thư, nhưng lại mang chút khí chất thanh tao lạnh lùng. Điển hình chính là, người gặp mặt nàng lần đầu tiên, đều than một câu " Người đẹp như vậy, trên mặt lại treo câu người lạ chớ gần, thật là băng sơn cao lãnh, khiến người ta khó mà với tới".
Nàng cũng rất chậm nhiệt, làm cái gì cũng chỉ là một bộ dạng thản nhiên thong dong. Lần hấp tấp duy nhất là hơn mười năm trước, có lẽ ánh nắng khi ấy quá chói chang, làm cho nàng bị ảo giác.Cái lồng son bao vây lấy nàng bao nhiêu năm, dường như sụp đổ tan tành trong buổi trưa hạ ấy, một thế giới quá khác với thế giới mà nàng từng có, làm trong lòng nàng dâng lên một cảm giác muốn chinh phục. Nghĩ lại tình cảnh khi ấy, cũng có lẽ xuất phát điểm không đơn thuần chỉ là tình yêu. Chính là nàng muốn lợi dụng Tô Sam Sam, muốn rời xa thế giới so với nàng quá ngột ngạt. Nhưng khi vừa bước khỏi chiếc lồng son, nàng lại cảm thấy hối hận.
Thì ra mỗi một con người khi sinh ra, đều đã ở một chiếc lồng khác nhau. Thế giới mà nàng thuộc về không phải ở bên cạnh Tô Sam Sam, cho dù nàng cố gắng cách mấy, tự do, cũng chỉ là sự huyễn hoặc nhất thời. Tự do trong tâm cảnh của mỗi người đều bao hàm những giới hạn khác nhau, là chính nàng đã giam cầm linh hồn của bản thân, rồi giãy giụa với chính bản ngã của mình
Từ khi trở về, luôn luôn mang một nỗi bất an mơ hồ. Nàng chưa từng chân chính hiểu được, sự tự do mộc mạc này, đổi lấy bao nhiêu hy sinh. Người quyết tâm ở bên cạnh nàng, duy trì thế giới cân bằng trong mắt nàng, thật ra chỉ có mình Vương Dịch. Rất tiếc là nàng bỏ lỡ quá nhiều, nhận ra quá chậm, để Vương Dịch thinh lặng quá lâu."Xin lỗi Nhất Nhất, là do em quá tùy hứng"
Nghĩ đến sự ngu ngốc ích kỷ này của mình, nàng đều hận chính bản thân. Yêu thì ra chính là như vậy, có chút ngọt ngào, cũng có chút chua xót, làm người ta không ngừng chìm đắm
Vương Dịch nghe được trong giọng nói của nàng ẩn ẩn một nỗi bất an. Vương Dịch vẫn luôn im lặng, nhưng nàng hiểu hết mọi thứ
"Không sao, có Nhất ở đây, em có thể tùy hứng bất cứ lúc nào"
Thâm tình không được bao lâu, lại bị cô nàng Thẩm Mộng Dao phá vỡ. Cô nàng này đi đến đâu cũng mang theo nụ cười đến đó. Dù tâm trạng đang không vui cỡ nào, gặp được cô nàng đều không kìm được nụ cười.
Thế nhưng cô nàng này lại rất thích đụng chạm, chính là sống theo phong cách Mỹ. Vừa gặp đã hôn má, ôm ấp đủ kiểu, lại còn lúc nào cũng dán đến bên người Châu Thi Vũ. Vương Dịch nhìn mãi cũng không nhịn mãi được, giơ ánh mắt cảnh cáo Viên Nhất Kỳ đang ở bên cạnh, ý tứ chính là
"Quản vợ chị cho tốt, cách xa công chúa nhà tôi ra"
Viên Nhất Kỳ quả là danh bất hư truyền, là kẻ nhát gan sợ vợ, nhưng cũng sợ vị ôn thần Vương Dịch này. Đành bất đắc dĩ nhún vai, dù sao vợ vẫn quan trọng nhất, làm cô ấy mất hứng, cả đời nhất định không yên. Liền đưa một ánh mắt cam chịu cùng khổ sợ, ý tứ chính là
"Mình cũng không muốn đâu, nhưng mình không còn cách nào khác"
Hai người ở bên giường "liếc mắt đưa tình" một lúc như vậy. Châu Thi Vũ liền chú ý, liền đẩy nhẹ Thẩm Mộng Dao đang dán vào, bước lên đến bên giường bệnh. Ngồi bên cạnh Vương Dịch, chính thức trở thành bóng đen thật lớn chắn đi ánh nhìn giữa Vương Dịch và Nhất Kỳ (á á thuyền trưởng ơi~~).
BẠN ĐANG ĐỌC
Nữ Vương Của Vương Dịch
RomanceGọi tui là Bột vì tui rất thích nhào nặn truyện của mình 😁 hi vọng mọi người ủng hộ truyện mới này ❤ Vương Dịch ❤ Châu Thi Vũ Châu Thi Vũ là công chúa cao cao tại thượng luôn được gia đình và kẻ hậu cận là Vương Dịch bảo bọc kỹ càng. Thế nhưng cuộ...