Chương 5: Em Chờ Anh Nhé

20 3 0
                                    

Tiếng khóc người đàn ông trưởng thành luôn lạnh lùng với Lam Anh, điềm đạm cởi mở với xã hội bên ngoài bỗng dưng im bặt, hai giây sau chuyển thành tiếng cười khùng khục như điên như dại.

"Sao cô dám."

"Sao cô dám chết trước mặt tôi."

"Ai cho phép?"

"Cô về đây, về đây mà oán mà hận, mà quấy phá tôi thử xem?"

"Lam Anh, cô là thứ đồ ngu si."

Lam Anh cau mày, tuy cô đã chết, không còn đoái hoài đến việc người khác nói gì, nhưng cứ mắng chửi người đã khuất như vậy cũng là không được. Anh không sợ cô thật sự là ma về chọc phá mình hay sao? Người chết là hết, Thiện Nhân còn không ngại đem cô ra rủa xả đến tận lúc này.

Thôi bỏ đi, người đàn ông này cô vốn không thể hiểu, dù rằng cô đã biết anh hai mươi năm.

Lam Anh nghĩ vẩn vơ rồi trèo lên giường nằm, muốn nhắm mắt lại đi ngủ. Sau lại mở mắt ra nhớ đến việc mình đã chết, có ngủ được nữa đâu mà đòi nhắm mắt. Thế là Lam Anh chống một tay nâng đầu lên, nằm nghiêng nhìn xem Thiện Nhân đang làm trò mèo gì tiếp theo.

Thiện Nhân lúc này đang mặc quần áo, đều là những thứ Lam Anh đã mua. Dùng đồng lương ít ỏi mà cô không dám sử dụng cho thỏi son mới sốt trên thị trường hàng nhái, để dành mua quần áo cho Thiện Nhân.

Ai bảo cô thì quen dùng hàng chợ còn Thiện Nhân lại mặc đồ đắt tiền? Một cái áo của anh đã đủ để cô mua bốn năm cái váy của Lam Anh. Chênh lệch giá đến mức đau lòng buốt ruột.

Thế mà không hiểu sao Lam Anh ngày ấy lại phấn khởi, miệng cười không ngớt lúc mua quần áo. Khi đưa cho nhân viên đóng gói bỏ vào hộp, cô còn vô cùng hưng phấn nghĩ đến lúc tặng cho Thiện Nhân sẽ ra sao?

Ôi cô gái Lam Anh ngốc nghếch bị tình làm cho mờ mắt.

Thiện Nhân mặc xong quần áo mới bắt đầu lục ngăn kéo muốn tìm gì đó ở bàn trang điểm của Lam Anh. Bàn trang điểm này của Lam Anh luôn không sắp xếp gọn gàng, gọi là bàn trang điểm nhưng chỉ có hai thỏi son sắp hết, một lọ kem dưỡng ẩm dùng cả mặt lẫn tay bởi da Lam Anh khi rửa nước máy xong hay bị khô.

Lúc trước Lam Anh vì bệnh da khô này, mở vòi nước lọc ra để hứng lấy rửa mặt, đã bị anh mắng mỏ là con nhà thường dân mà bày đặt chành chọe tính tiểu thư.

Thiện Nhân lục lọi một lúc lâu, trong ngăn kéo bàn trang điểm đựng đầy đồ, nào dây sạc, tai nghe, pin dự phòng, móng bấm, nhíp, gương con, đủ thứ linh tinh chứ không có lấy một hộp phấn.

Mãi sau Thiện Nhân mới tìm ra được một hộp dao cạo râu mới. Trước đấy Thiện Nhân luôn để riêng đồ của mình trong cánh tủ một buồng, nhưng mấy lần Lam Anh khó chịu vứt lại vào trong ngăn kéo. Cô thích bỏ chung như vậy, để khi nào anh cần dùng sẽ gọi hỏi cô cất ở đâu. Một thú vui vô cùng khó hiểu bởi sau đấy chắc chắn bị nói chẳng ra sao.

Thiện Nhân không vào nhà tắm, lắp lưỡi dao ghé mặt vào gương bàn trang điểm của Lam Anh mà cạo râu sống. Lam Anh lắc đầu chẹp miệng: "Anh vẫn ưa sạch sẽ mà bây giờ đang làm cái gì thế này?", "đến cái ngăn kéo góc nhỏ riêng tư của em còn bị anh phê bình."

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jul 06, 2022 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

Trong Lòng AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ