Chương 7

2.5K 179 0
                                    

Pete
Tôi và Vegas ở làng chài đã được năm ngày, vết thương của hai chúng tôi hồi phục khá tốt chỉ là vết đạn bắn của Vegas thì hồi phục chậm hơn một chút.

Nói ra cũng thật may mắn, sau khi tôi ngất đi thì có một cặp vợ chồng lớn tuổi vô tình thấy được, tôi cũng rất biết ơn vì họ không nề hà nguy hiểm mà cứu chúng tôi về. Hai người còn rất chu đáo dọn cho chúng tôi một phòng còn cung cấp đồ ăn không thiếu bữa nào, cho dù chỉ là cháo trắng tôi cũng thấy thật biết ơn.

"Ông nhà ta mới đánh được một ít cá rất tươi ta hấp hai con còn nóng hổi cháu đem vào cùng bạn ăn đi."

Bác gái như thường lệ đem đồ ăn đến cho tôi, tôi vui vẻ nhận lấy hộp hồ ăn ấm nóng không quên cảm ơn tấm lòng của hai người họ.

Trở vào trong phòng, Vegas đang ngồi trên giường kiểm tra con dao găm nhỏ của anh ta. Khi chúng tôi tỉnh lại những vật dụng phòng thân còn lại cũng chỉ có hai chiếc súng và một con dao găm, tình hình của chúng tôi luôn phải cảnh giác mọi lúc.

Tôi đặt hộp đồ ăn xuống bàn mở ra, bên trong là một đĩa cá hấp còn đang bốc hơi và hai bát cháo trắng. Tôi xếp đồ ăn ra bàn rồi quay lại gọi Vegas.

Pete : "Cậu Vegas ăn cơm thôi."

Vegas cất con dao găm vào trong người đứng dậy đi tới bàn ngồi xuống, có lẽ chén cháo trắng quen thuộc khiến hắn không vui mà hơi nhíu mày.

Pete : "Tình hình hiện tại không thể đòi hỏi hơn gì hơn cháo trắng cả, hôm nay còn có cá hấp cậu Vegas ăn nhiều chút."

Vegas chuyển tầm mắt sang nhìn tôi, nụ cười xã giao quen thuộc hiện trên khuôn mặt hắn.

Vegas : "Tôi biết tình hình hiện tại là như thế nào, tôi cũng chưa nói gì mà cậu vệ sĩ trưởng?"

Dưới cái nhìn của hắn ta tôi bình tĩnh ngồi xuống đối diện chuẩn bị ăn phần của bản thân.

Pete : "Là tôi nhiều chuyện rồi, cậu Vegas dùng bữa tự nhiên."

Tôi như nghe thấy tiếng cười của người đối diện mặc dù tôi cũng chả hiểu tình huống này thì có gì buồn cười. Tôi cố gắng tập trung ăn xong phần của bản thân, về cá hấp tôi cũng chỉ ăn vài miếng thật sự thì tôi không quá thích các món ăn về cá.

Nhưng nhìn lại thì Vegas từ đầu đến cuối chưa từng đụng vào đĩa cá.

Pete : "Cậu Vegas không ăn cá sao?" tôi xem như là trách nhiệm của một vệ sĩ hỏi cậu chủ của mình, nhưng phần lớn là tôi không muốn trả bát đũa cho bác gái với đĩa cá gần như còn nguyên, đây là lòng tốt của người ta mà.

Vegas đã ăn xong bát cháo của mình được một lúc, hắn ta nhìn tôi, cứ nhìn như vậy đến mức tôi thấy khó chịu cả người mới dời mắt.

Vegas : "Tôi không ăn cá."

Pete : ? Tôi có hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã bình ổn cảm xúc. Dù sao mấy lần vì nhiệm vụ mà tiến vào thứ gia, món tôi thấy nhiều nhất chính là các món về cá. Ai mà biết được cậu cả thứ gia lại không ăn cá chứ.

Được rồi vấn đề lại tới, tôi cũng không thích ăn cá là mấy vậy đĩa cá này phải làm sao đây.

Tôi lượng lự một hồi cuối cùng cũng thở dài mà cầm đũa lên ăn thêm một chút. Vegas nhìn hành động của tôi không khỏi có chút hứng thú.

[VegasPete] Cứu Rỗi Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ