-3-

161 10 8
                                    

Marco Reus không thích chờ đợi, hay nói đúng hơn anh không phải kiểu người kiên nhẫn. Anh chán ghét cảm giác mong ngóng ai đó xuất hiện thay vì để bản thân chủ động hoàn thành mong muốn của chính mình. Nhưng ngoại trừ việc mỗi ngày cùng Anfie đứng chờ Golovin đến đón, anh thật không biết phải làm sao để có thể đến gần cậu thêm nữa.

- "Anfie, chúng ta đi ăn kem nhé?"

Reus giúp Anfie đội lên chiếc mũ Beanie, nắm lấy bàn tay bé nhỏ.

- "Chúng ta không đợi papa ạ?"

Đôi mắt to tròn lấp lánh của bé con ánh lên tia lo lắng. Đứa nhỏ này mặc dù nghe đến kem liền phấn khích nhưng vẫn rất lo cho papa.

- "Papa Anfie có chút việc bận, lát nữa sẽ đón Anfie ở tiệm kem. Có được không?"

Reus bế đứa nhỏ lên, rảo bước dưới ánh chiều tà.

Aleksandr Golovin nói ở công ty có cuộc họp đột xuất, cậu đành nhờ anh trông hộ Anfie một lúc nữa. Chuyện này dĩ nhiên Reus luôn sẵn lòng. Bất quá khi bế Anfie, anh không nhịn được tự hỏi rốt cuộc daddy Anfie, người chồng tệ bạc của cậu trốn đi đâu rồi? Sao có thể để cậu vất vả một mình lo lắng cho con, còn Anfie phải lớn lên trong cảnh thiếu thốn tình thương của daddy như thế?

Reus đưa Anfie vào một siêu thị lớn ở trung tâm thành phố, từ trên tiệm kem ở tầng ba có thể trông thấy con đường lớn bên dưới tấp nập xe qua lại, nhiều biển hiệu lấp lánh ánh đèn đã được thắp lên chuẩn bị cho đêm tối rực rỡ. Thằng bé Anfie vừa liếm que kem ốc quế, vừa không ngừng tròn mắt nhìn xung quanh.

- "Anfie là lần đầu đến đây à?" - Reus ôn nhu giúp bé con lau đi vệt kem dính trên khoé môi. Golovin là một người kĩ lưỡng, nết ăn này chả hiểu sao lại có chút giống anh.

- "Dạ phải. Papa Anfie bận lắm, sau giờ học Anfie chỉ ở nhà thôi."

- "Vậy còn... Daddy Anfie đâu?"

- "Daddy Anfie còn bận hơn nữa ạ."

Đầu ngón tay nhỏ xíu vẽ vòng tròn trên tấm kính, chóp mũi cọ lên vòng tròn, hơi thở ấm áp phả ra khiến bề mặt kính phủ một tầng sương mờ. Bé con như lạc vào thế giới của riêng mình, mà Reus cũng nhìn đến ngây ngẩn.

- "Daddy?" - Tiếng gọi nhỏ như mèo kêu khiến Reus chú ý.

Thân ảnh cao lớn, nét mặt nghiêm nghị, mái tóc nâu vàng. Người đó...

Bước thêm vài bước nữa, liền dang tay ôm lấy một người khác thấp hơn anh ta một chút, làn da trắng nõn và đôi má hơi ửng hồng.

Trong lòng Reus dấy lên một mảnh chua xót, không nhịn được ôm lấy bé con Anfie, đặt lên mái tóc mềm một nụ hôn an ủi.

- "Anfie, chúng ta phải về thôi, papa đang đợi."

Có lẽ bọn trẻ con đều chóng buồn chóng vui, vừa nghe Reus nói về nhà với Golovin, Anfie liền cười rộ lên hạnh phúc.

Anh biết Golovin đã rất vất vả. Anh cũng biết cậu đã chịu nhiều thiệt thòi. Nếu năm đó anh không ngốc nghếch, chắc chắn cậu sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian này.

Chứ không phải chịu cảnh hôn nhân gãy gánh, mà người ta còn đang cùng đối tượng mới chuẩn bị chào đón sinh linh bé nhỏ ra đời.

[Shortfic] Đã lâu không gặp [ReusGol]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ