Buổi biểu diễn ấy diễn ra ngay trước ngày Nguyệt Dương Thanh chính thức chuyển đến nhà mới, mặc dù Lưu Khải Hòa đã đồng ý đi xem với cậu nhưng vẫn có thể nhìn ra trong ánh mắt ấy chút gì đó như không nỡ.
Nhưng biết làm sao được, đó mới là lựa chọn tốt nhất cho cuộc sống của cậu.
Nguyệt Dương Thanh là một đứa trẻ nghị lực như vậy, mọi thức chắc chắn sẽ ổn thôi. Cậu thoải mái với những ngày cuối cùng bốn anh em nhà Lưu Khải Hòa và cho đến ngày đi coi biểu diễn, mọi thứ vẫn rất ổn.
Len vào giữa dòng người tiến về phía nhà hát, Nguyệt Dương Thanh bám theo sát Lưu Khải Hòa để khỏi lạc. Đây là lần đầu tiên câu đến một nơi rộng lớn và đông đúc như thế này. Đại sảnh lớn được chiếu sáng bằng hai chiếc đèn chùm cổ điển, bốn phía lại được trang trí bằng những bức tượng thạch cao hy lạp, còn có bức chân dung những nghệ sĩ, nhạc sĩ, diễn viên nổi tiếng nữa.
Sân khấu chính còn rộng hơn thế nữa. Đèn rọi sáng trưng, tập trung vào cây dương cầm trắng tinh khôi được đặt ở trung tâm. Đó là nơi nữ nghệ sĩ sẽ biểu diễn. Còn trên khán đài, các vị trí cũng đang dần được lấp trống. Hai người họ có được vị trí khá thuận lợi, không quá xa, cũng không quá gần, đủ để thưởng thức màn trình diễn một cách trọn vẹn nhất.
Khi nữ nghệ sĩ bước ra từ sau sân khấu, một tràng vỗ tay nồng nhiệt nổi lên. Nguyệt Dương Thanh mở to mắt hướng về phía trước, lòng thầm ngưỡng mộ: cô ấy còn kiều diễm hơn cả trên tấm áp phích kia nữa.
Lưu Khải Hòa thú nhận:
"Thực ra anh chưa đi coi trình diễn như thế này bao giờ. Nghệ thuật không phải sở trường hay sở thích của anh nên có thắc mắc gì anh cũng không giải đáp được đâu nha."
Nguyệt Dương Thanh nghe vậy không kìm được mà cười khẽ:
"Không sao đâu ạ. Dù sao em cũng chỉ muốn tập trung xem thôi."
Tiếng dương cầm nhẹ nhàng cất lên từng nốt bay bổng, buổi trình diễn bắt đầu. Bàn tay thon dài của người phụ nữ xinh đẹp uyển chuyển lướt đi trên những phím đàn đen trắng. Khán đài im phăng phắc tận hưởng bản tình ca da diết ấy. Lưu Khải Hòa để ý thấy Nguyệt Dương Thanh còn chăm chú hơn cả, như muốn khắc sâu vào tâm trí từng nốt nhạc trầm bổng. Trên gương mặt có nét ngây thơ ấy hiện lên một sự ngưỡng mộ và hứng thú đến kì lạ.
Lúc này Lưu Khải Hòa chợt nhớ lại hoàn cảnh trước đây của cậu bé. Một cuộc sống khó khăn và vất vả, chịu nhiều thiệt thòi ấm ức, Nguyệt Dương Thanh hoàn toàn không có cơ hội để làm điều mình thích, để tìm ra khả năng của mình. Nhưng bây giờ một cuộc sống mới đã mở ra, Lưu Khải Hòa hi vọng rằng cậu bé ấy có thể tìm cho mình một cơ hội. Biết đâu sau này, người ngồi trước cây dương cầm ấy lại là Nguyệt Dương Thanh thì sao?
Lưu Khải Hòa cũng không dám mơ mộng xa xôi, dù Nguyệt Dương Thanh có là ai đi chăng nữa, nếu cậu có được một cuộc sống tốt hơn thì y cũng yên tâm rồi.
Buổi biểu diễn kết thúc trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của khán giả, không ngớt những lời khen ngợi được thốt ra.
"Em muốn tặng hoa cho cô ấy không?" Lưu Khải Hòa hỏi cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BL/Hệ liệt II] Thành phố của đôi ta
Romance"Mày không có bố mẹ à?" Khoảnh khắc câu nói ấy thốt ra từ miệng tên đó, trái tim Nguyệt Dương Thanh như hẫng một nhịp. ... "Người nhà đâu nhất thiết phải là bố mẹ. Em còn anh nữa mà." "Anh là người nhà của em." Nhân vật thuộc quyền sở hữu của tác gi...