Chương 1: Mất trí nhớ

661 64 16
                                    

"Có ai không... giúp tôi với..."

Giữa không gian hỗn độn chỉ le lói vài tia sáng nhạt nhòa, Cosette kéo lê đôi chân đã chằng chịt vết thương đi trên dãy hành lang dài đằng đẵng, một tay kề sát bức tường trắng xoá để chống đỡ cơ thể vô lực không ngã xuống, một tay ôm lấy vết thương lớn ở phần bụng để ngăn máu chảy ra, loạng choạng bước về phía trước, một hướng vô định mà chính cô cũng không biết rõ là đâu.

Bởi lẽ ngay từ lúc đầu, cô vốn đã không hề biết mình đang ở vị trí nào hay thậm chí lai lịch của bản thân là ai. Ký ức giống như một bức tranh bị xé toạc, tan rã ra thành ngàn mảnh không thể ghép lại.

Cosette không biết lí do gì đã khiến cô quên đi tất cả, chỉ biết ngay từ lúc mi mắt được mở ra tại một căn phòng đầy rẫy những máy móc kì lạ, thì khi ấy trong đầu cô cũng chỉ còn nhớ được cái tên của mình, đó là Cosette Stewart.

Ấy vậy nhưng khi cô muốn nhớ lại tất cả ký ức để tìm ra lối đi riêng cho bản thân thì những cơn đau đầu không hiểu từ đâu mà có liền lao đến bao trùm lấy Cosette, mọi dây thần kinh cũng vì thế mà ngay lập tức trở nên tê dại, không cho cô lấy một cơ hội để kịp nhận ra rằng ở rất gần nơi cô đang đứng, hiện đang có một loài sinh vật với cơ thể dính đẫm máu tanh đang âm thầm tiến về phía cô.

Nó liên tục gào rú lên những âm thanh kì lạ, nhào đến như một kẻ đói khát khi nhìn thấy mồi ngon được đặt ngay trước mắt. Thế nhưng việc làm trên lại càng khiến Cosette sợ hãi, cơ thể cô run rẩy lên từng đợt, đôi chân cũng vô thức lùi về sau vài bước với ý đồ tránh xa loài sinh vật kì dị ấy.

Tuy rằng hiện tại Cosette không hề biết thứ trước mắt là gì, nhưng cô có một linh cảm, nó sẽ xông tới làm hại cô bất kỳ lúc nào nếu cô lơ là cảnh giác. Hoảng sợ, đầu óc cứ thế rối bời lên liên tục, nhắc nhở Cosette phải chạy trốn một nơi nào đó để tránh khỏi tầm nhắm của nó.

Mà dường như thứ ấy cũng không chịu buông tha cho cô, bởi ngay sau khi nghe được tiếng bước chân ngày một cách xa từ Cosette, đột nhiên nó lại gầm lên một tiếng thật chói tai, thành công thu hút mọi sự chú ý của hàng chục con quái vật khác có bộ dạng hệt như 'kẻ gây chuyện' càng làm cho Cosette trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết.

Cô rất nhanh cũng vì thế mà đã không chú ý xuống những bước đi có phần chập chững, cứng ngắc dưới đôi bàn chân, như thể đã lâu chưa từng hoạt động mà trượt chân ngã khỏi dãy cầu thang dài. Tầm nhìn khi ấy vô cùng mơ hồ, toàn thân đau nhức như thể xương cốt tất cả đều vỡ vụn sau cú ngã bất ngờ. Thậm chí, Cosette còn có thể cảm nhận được từ trên đỉnh đầu mình đang chảy ra một loại nước gì đó màu đỏ rực, thấm ướt cả mái tóc màu nâu đỏ được cột bằng một sợi dây ruy băng có từ trước đó.

Mùi máu như một liều thuốc phiện nhanh chóng hoà vào khoảng không, ngay tức khắc lan tỏa đi khắp nơi, kích thích khứu giác nhạy bén của bọn thây ma đói khát từ đằng xa khiến bọn chúng mất hết lý trí, bắt đầu lao đến theo từng đoàn liên tục đập vào cánh cửa thoát hiểm, hướng về phía Cosette đang yếu ớt nằm trên vũng máu điên cuồng gào thét.

Trên thực tế, điều này đã trở thành điểm bất lợi lớn nhất dành cho cô. Hiện tại dù cho toàn bộ ký ức đã hoàn toàn mất đi, thì ít nhất trong tâm trí vẫn còn sót lại chút gì đó về bản năng sống còn, Cosette biết rõ, giờ đây dù cho cô đi đến bất kỳ đâu, trước khi vết thương hoàn toàn lành lại cũng sẽ thu hút rất nhiều mối nguy hại cho bản thân.

[Yandere] Bí Mật Ngày Tận Thế Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ