Chương 1. Tìm "vịt" phá thân

1.3K 17 0
                                    

     Kiều Nhiễm ngồi trên giường, nghe tiếng nước nhàm chán trong nhà vệ sinh, liếc nhìn căn phòng đầy tình thú.

     Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cô, Phong Vũ cho cô một ngàn tệ nói là ban đêm có nhiệm vụ không về được để cô trải qua một mình, Kiều Nhiễm đã thành thói quen, trải qua một mình cũng không có gì.

     Mười tám tuổi đại biểu cho trưởng thành, cô quyết định cho mình một lễ trưởng thành hoàn mỹ, dù sao Phong Vũ thường xuyên không ở nhà, ngẫu nhiên không về chú ấy cũng không phát hiện.

     Cửa phòng tắm mở ra, một người đàn ông tướng mạo tuấn tú thân hình thon dài đi ra, bên hông anh ta quấn khăn tắm, phơi bày cơ bụng sáu múi hoàn mỹ, giọt nước óng ánh đọng trên người, trơn trượt từ ngực qua eo, cuối cùng biến mất dưới bụng.

     Người đàn ông này là ‘con vịt’ Kiều Nhiễm tìm, nghe nói hàng ngon xài tốt, dáng dấp lại xuất chúng, rất thích hợp cho xử nữ phá trinh.

     Người đàn ông rất hiểu cách phơi bày một mặt hoàn mỹ nhất của mình ra thế nào, anh ta đi đến bên giường xoay người ôm lấy Kiều Nhiễm đặt trên đùi rắn chắc của mình, cúi đầu hôn lên vành tai nhỏ nhắn của cô.

     Kiều Nhiễm không có một chút khó chịu, mặc anh ta hôn, tràn đầy mong đợi màn tiếp theo.

     Tô Đường thân là ‘con vịt’ chất lượng tốt nhất trong tiệm, vốn rất đắt, một ngàn tệ không mua nổi, nhưng hôm nay anh ta phá lệ vì Kiều Nhiễm vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt anh ta, cô bé này nhìn qua chắc là một học sinh cấp ba, một bộ váy trắng gương mặt tinh xảo giống như búp bê.

     Khiến cho người ta động tâm nhất là khí chất lãnh đạm của cô, giống như một đóa tuyết liên, đẹp đến mức rung động lòng người.

      Đã lâu chưa thấy tiểu mỹ nữ cực phẩm như thế, thời điểm khi biết Kiều Nhiễm đến phá thân, Tô Đường thái độ khác thường chủ động hạ giá đi cùng cô, chính là vì đạt được lần đầu tiên quý giá của cô.

     Là một trai bao ưu tú, nghiệp vụ Tô Đường thành thục, lại thêm anh ta rất hài lòng Kiều Nhiễm, động tác lại càng dịu dàng. Người đàn ông cầm tay cô đặt trên cơ bụng mình, để cô vuốt ve.

     Kiều Nhiễm cũng không xấu hổ vuốt ve theo lực đạo anh ta, còn bóp hai cái, xúc cảm quả thật không tệ.

     Cô gái trong ngực chơi đến nghiện, Tô Đường ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cô phía dưới dần cắn răng chịu đựng.

     Ngay khi tất cả sắp đi vào cảnh đẹp thì tiếng đập cửa vang lên, bầu không khí mập mờ bị cắt đứt, Tô Đường nhướng mày, không muốn đi mở cửa.

     Kiều Nhiễm xuống khỏi đùi anh ta, nhìn anh ta nói: “Anh đi hay là tôi đi?” Cũng không thể để con gái đi mở cửa, đây là lần đầu tiên cô ấy thuê phòng.

     Tô Đường trêи nguyên tắc thân sĩ nắm thật chặt khăn tắm, đi tới cửa hỏi: “Ai?”

     “Mở cửa, kiểm tra phòng!” Ngoài cửa vang lên một âm thanh ồm ồm, Tô Đường suy nghĩ một chút, mở cửa phòng ra.

      Hai người mặc đồng phục cảnh sát đứng ngoài cửa, lấy giấy tờ chứng nhận ra nói với Tô Đường: “Mời xuất trình thẻ căn cước.”

     Không phải lần đầu tiên gặp phải cảnh sát kiểm tra phòng, thân phận của hai người đã sớm nói trước, chỉ cần nói là người yêu là được, Tô Đường không hoảng loạn chút nào.

     Anh ta quay đầu nói với Kiều Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, lấy thẻ căn cước ra một chút, ở ví tiền trong áo khoác của anh.”

     Kiều Nhiễm nhìn ánh mắt trấn an của anh ta gật nhẹ đầu, đứng dậy cầm thẻ căn cước của mình và anh ta ra, đi tới cửa.

     Cửa chỉ mở ra một nửa, trước đó bên ngoài không nhìn thấy tình hình bên trong, bây giờ Kiều Nhiễm đi tới, cuối cùng hai cảnh sát mới thấy rõ bộ dạng của cô.

     “Kiều Nhiễm?!” Người đàn ông cao lớn khuôn mặt tuấn lãng vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô.

     Kiều Nhiễm sững sờ, nhìn anh rù rì nói: “Chú, Phong...”

     Phong Vũ nhìn cô một chút, lại nhìn người đàn ông trần trụi bên cạnh, mặt đen lại hoàn toàn. “Cháu ở đây làm gì?”

      Phong Vũ tiến lên một bước, bắt lấy tay cô kéo ra ngoài, ánh mắt sắc bén liếc nhìn thân thể cô.

     Cảnh sát đi cùng anh bối rối nhưng cũng không dám xen vào, ai cũng biết thời điểm Phong Vũ nổi giận rất đáng sợ.

      Tất cả mọi người sợ Phong Vũ, nhưng Kiều Nhiễm không sợ, cô không sợ gì nhìn thẳng anh, trên mặt bình thản không gợn sóng.

Mê HoặcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ