Âm 8. [tt]

36 2 0
                                    

Ngay khi Enma đưa tay chạm vào bức tranh đen tuyền một màu kì lạ kia, thì cậu nghe thấy một tiếng động kì lạ.

Tách.

Tiếng động giống như tiếng nứt vỏ của quả trứng khi có một sinh linh trong đấy nóng lòng muốn chui ra bên ngoài thế gian tươi đẹp.

Enma nhìn lên bức tranh, thấy từng đường nứt đang dần lan rộng, xé toạt màu đen thần bí, để lọt qua hằng hà sa số tia sáng ánh cam dịu nhẹ và vô cùng ấm áp. Rồi sau cùng, các ánh sáng ấy càng lúc càng tỏa ra mạnh mẽ, hừng hực khí thế chói lòa, làm lóa luôn tầm nhìn của cậu bé tóc đỏ. Enma đã phải ngay lập tức lấy tay che mắt lại trước sự xâm lấn và tấn công bất ngờ của những tia sáng cam đó.

Khi những tia sáng cam ấy hòa nhập làm một, rồi dịu dàng ôm chầm lấy Enma trong một vòng tay ấm áp, thì cậu bé như thấy nỗi đau đớn hãy luôn bóp nghẹt trái tim mình từ lúc nào đã biến mất.

Cậu cảm thấy thật dễ chịu.

...

Khi mở bừng mắt ra, điều đầu tiên đập vào mắt Enma là màu xanh trong vắt của bầu trời. Cậu đang nằm trên một bãi cỏ xanh mướt mát, thoang thoảng mùi đất ẩm và nồng vị nắng vương trên cánh mũi. Enma từ từ ngồi dậy, có chút thẫn thờ nhìn một lượt khung cảnh xung quanh mình.

Cậu đang ở giữa một khu vườn. Các đóa hoa rực rỡ khoe sắc dưới nắng vàng ươm, đủ mọi màu sắc và chủng loại. Có hoa hồng, hoa cẩm chướng, hoa cúc và cả những loài hoa Enma chưa biết tên cũng như chưa từng thấy qua bao giờ. Bãi cỏ dưới chân cậu được cắt xén gọn gàng. Cây cối trong vườn tỏa bóng râm mát mẻ, xanh tốt, mỗi đợt gió ngang qua đều kêu lên lao xao những thanh âm vui tai. Khung cảnh ở đây thật thanh bình, đồng thời cũng tràn đầy nhựa sống. Đơn giản, nhỏ nhắn nhưng vô cùng chỉnh chu, gọn gàng tinh tươm không chê chỗ nào được. Điều này cho thấy, vị chủ nhân của khu vườn nho nhã này đã vô cùng tâm huyết, dành không ít tình thương yêu cho nó.

Ở đây, tự dưng Enma cảm thấy thư thái vô cùng. Dù cho cảnh vật vô cùng xa lạ, nhưng cơ thể của cậu lại rất quen thuộc.

Thả hồn thả lỏng mất một lúc, cậu bé tóc đỏ lúc này như mới sực tỉnh ra khỏi một cơn mê mang.

"Mình đã thoát ra khỏi... căn nhà kia rồi." Enma lẩm bẩm trong miệng, ngạc nhiên quá đỗi.

Đúng vậy, Enma cậu từ lúc nào đã thoát ra được khỏi vòng lặp bất tận trong căn nhà âm u kia rồi.

...

Cho dù tìm kiếm như thế nào, Enma vẫn không hề lần ra được bất kì dấu hiệu gì của việc có người sống ở đây.

À không, thật ra là có. Như hai bộ chén đĩa đang được bày biện ngay ngắn trên chiếc bàn trà phủ khăn trắng phau mà cậu vừa mới tìm thấy bên dưới bóng râm của cây bàng già, nằm ở một góc khu vườn kia.

Nhìn như có ai đó vừa thư thái bày tiệc trà trong khu vườn này.

Có hai chiếc ghế. Một khay bánh ngọt. Hai bộ chén đĩa. Một ấm trà. Hai tách trà. Nhưng lạ là chỉ có một tách là có trà, còn tách còn lại sạch sẽ y nguyên chưa rót, và có vẻ cũng không có ý định rót.

[KHR] [Fanfic/ Text game] Âm TrầmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ