Spinning out, waiting for you - 2

460 39 0
                                    

Mất khá lâu sau Seungmin mới có thể bình tĩnh lại. Minho nắm tay cậu trong suốt quãng thời gian đó, ngâm nga những câu an ủi dịu dàng. Lúc cô ý tá quay lại để đưa cho anh giấy tờ xuất viện, cậu gần như đã ngủ thiếp đi, vừa đau vì bị thương mà vừa mệt vì khóc lóc. Nhưng vẫn đủ tỉnh táo để phát hoảng lên khi Minho kéo tay mình ra khỏi người cậu.

"Nào nào, anh đây" Minho lại thầm thì. Anh đành xử lí đám giấy tờ bằng một tay, tay còn lại để yên cho cậu giữ chặt. Seungmin mơ màng trong tiếng bút viết sột soạt trên giấy cùng hơi ấm từ bàn tay Minho trong lòng mình. Chẳng biết bao lâu sau, có thể là 5 phút, cũng có thể là 3 tiếng đồng hồ, Seungmin cảm nhận được da đầu mình được ai đó gãi gãi nhè nhẹ. Cứ như cậu là một chú mèo vậy.

"Seungmin-ah," Minho nhẹ giọng, ngón tay chọt chọt lên má cậu "Chúng ta được về rồi. Em có tự đi bộ được không?"

"Mmmph," Seungmin hậm hực, môi hơi chu ra, dựa dẫm vào cái chạm của anh "Không"

"Okay. Vậy để anh tính"

Và thế là Seungmin được anh đưa xuống hầm để xe trên chiếc xe lăn mượn được từ bệnh viện. Minho đứng đằng sau cậu, cẩn thận đẩy Seungmin đi qua những đoạn đường gồ ghề và những khúc quanh bất chợt, đảm bảo rằng cậu được thoải mái nhất. Thi thoảng anh lại cúi người xuống kiểm tra xem cậu có ổn không, khuôn mặt anh gần đến mức khiến Seungmin thoáng rùng mình trong hạnh phúc.

Seungmin tập trung toàn bộ chút năng lượng cuối cùng để ngăn bản thân khỏi chú tâm vào việc Minho đang ân cần như thế nào. Hôn nhân vẫn ràng buộc họ; Minho có lẽ chỉ đang hoàn thành trách nhiệm của một người chồng. Anh ấy tốt bụng vô cùng, tử tế từ trong ra ngoài—chẳng ngại gì khó khăn nếu là vì người khác. Có lẽ đây chỉ là nghĩa vụ của một cặp đôi thôi.

Cơ mà—

Đôi tay Minho dịu dàng không tả xiết, khi anh đỡ Seungmin ngồi vào xe và thắt dây an toàn cho cậu "Em ổn chứ?" Anh hỏi, đôi mắt sáng dịu đi vì âu lo.

Seungmin nuốt khan, cố nở một nụ cười "Dạ, hyung. Cảm ơn anh"

Họ chẳng buồn bật radio lên trên suốt quãng đường về nhà. Seungmin dành phần lớn thời gian để gà gật trên băng ghế, tiếng động cơ đều đều ru cậu vào giấc ngủ chập chờn. Cậu tự nhủ mình phải tỉnh táo để chỉ đường cho Minho, nhưng chưa đầy nửa giây sau đã gạt đi ý nghĩ ấy. Dù gì thì Minho cũng từng sống ở đó mà. Seungmin cắn chặt môi để không cười phá lên, vì tình huống này có tệ hại, có thê thảm và ngu ngốc, chứ không hài hước tí nào hết. Không hề.

Vì Chúa, sao cậu thấy mệt thế nhỉ? Nếu được, Seungmin sẽ ngủ li bì cả tuần liền, chỉ tỉnh dậy khi cơ thể đã không còn cảm giác bị đè nén, nhức nhối như bây giờ.

"Về nhà rồi, Seungmin-ah" Minho gọi, và nó gợi cho cậu nhớ về những ngày xưa cũ. Về nhà, từ những bữa ăn vặt lúc nửa đêm, từ những kì nghỉ cuối tuần, những buổi đi chơi với bạn bè. Nhưng giờ nghe anh nói thì chẳng khác nào cây kim đâm vào lòng cậu. Một nỗi đau âm ỉ, một lời nhắc nhở rằng mọi thứ đã khác xưa. Theo hướng tệ hơn rất nhiều.

Minho giúp cậu ra khỏi xe và đi về phía toà nhà. Anh bấm thang máy lên căn hộ của mình—căn hộ của Seungmin, chỉ chần chừ đôi chút khi họ đã về đến trước cửa. Những ngón tay hấp háy trên bảng mã khoá "Nó vẫn..."

[Vtrans - Skz 2min] Spinning out, waiting for youNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ