Chương 52: Kẹo mừng.

201 24 1
                                    

Jeongwoo không ngờ rằng cô sẽ dễ dàng đồng ý như vậy, nên có hơi chưa kịp chuẩn bị, phải mất chừng năm sáu giây sau thì anh mới chậm rãi thốt lên "A!", sau đó nói: "Vậy là cậu đồng ý rồi phải không?"

Giọng điệu của anh vẫn có chút không dám tin.

Với bản tính không chịu thua của cô, phát hiện mình bị lừa thì đương nhiên cô có chết cũng không chịu thừa nhận, Jeongwoo vốn chỉ định hù dọa cô một chút, ai mà ngờ lại trực tiếp lừa được cô gái này đồng ý rồi, niềm hạnh phúc thật sự đến với anh quá đột ngột.

"Phải, tôi không nên đồng ý sao?" Phản ứng của Jeongwoo khiến Jiyeon bối rối, cô cũng không ngờ sau câu trả lời của cô thì anh lại lập tức ôm chầm lấy cô và đặt lên môi cô một nụ hôn lưỡi thật ướt át, bình tĩnh như vậy là muốn chứng tỏ điều gì chứ?

"Em dám nuốt lời thử xem."

Ánh mắt của Jeongwoo hơi chìm xuống, vẻ mặt ngây dại nhìn cô gái nhỏ, sự ngạc nhiên biến mất nhường chỗ cho sự vui sướng tột cùng, cuối cùng thì anh cũng đã có được cảm giác chân thật về mối quan hệ này rồi.

Người này là của anh.

Từ thể xác đến linh hồn đều thuộc về anh.

Nghĩ đến đây, đáy lòng của Jeongwoo run lên vì hưng phấn, đột nhiên hơi thở cũng có chút lộn xộn, anh muốn lập tức đưa cô về nhà và để lại dấu vết của mình trên khắp cơ thể cô. Nhận thấy suy nghĩ của mình càng ngày càng nguy hiểm, Jeongwoo hít sâu một hơi để kiềm chế sự kích thích đang sôi sục, anh đưa tay lên xoa đầu cô, giọng nói trầm thấp và khàn khàn: "Lần này em nói dối anh nhưng không bị anh hôn một trăm cái là may lắm rồi đấy!"

Jiyeon nghe xong thì muốn nổi khùng luôn rồi.

Cô đã tỏ tình rồi, sao anh còn muốn uy hiếp người ta như vậy chứ?

Lúc này không phải là anh nên đáp lại một câu rằng anh cũng thích cô sao?

Cô trừng mắt nhìn anh, lại phát hiện Jeongwoo đang cười.

Là cười thật rồi, anh nhẹ nhàng nhếch môi lên, cuối cùng cũng không còn là một nụ cười mím chi cố nín nhịn nữa, mà là một nụ cười tươi roi rói thật sự rồi.

Anh nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập nét cười, đuôi mắt hơi xếch lên, càng ngày càng hẹp và dài, phảng phất mùi vị mê hoặc, đôi mắt của anh dưới ngọn đèn ánh lên những tia sáng tinh xảo, như có vô số vì sao đang nhấp nháy và tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng đến ngây ngất.

Jiyeon ngơ ngác nhìn anh, tim như hẫng đi mấy nhịp, tiếng tim đập "thùng thùng" không ngớt, cô nghe thấy anh cười khẽ: "Sao tự nhiên lại đồng ý rồi?"

"...Còn không phải là bị anh gài bẫy sao..." Jiyeon bừng tỉnh và bĩu môi: "Một giây trước em vừa mới nói sẽ không gạt anh nữa, một giây sau sao có thể nuốt lời đây?"

Jeongwoo hơi nhướng mày: "Chỉ vậy thôi à?"

"...Cũng không hoàn toàn là vậy..."

Dưới ánh nhìn chăm chú như thiêu như đốt của anh, khuôn mặt Jiyeon có hơi nóng lên, cô lẩn tránh ánh mắt của anh, làn da như muốn bỏng rát, từ mặt đến mang tai và lan đến cổ, cả người giống như một con vịt bị nấu chín.

| ParkJeongwoo | Dược Ngọt Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ