Chương 12

1.2K 73 13
                                    

Mặc Nhiên cảm thấy gần đây mình có tiến bộ rất lớn.

Thực ra hắn vốn vẫn luôn là một người giỏi nhẫn nhịn. Có điều trước đây hắn chỉ đơn giản là nhẫn nhịn được nỗi đau trên thân thể, dạo gần đây cả định lực trước những cơn đau đầu và quặn thắt trong ngực cũng tăng lên rất cao.

Hắn nửa ngồi nửa nằm trên long ỷ to rộng, một bên ôm trọn Sở Vãn Ninh trong ngực, một bên đưa quả quýt cho y. Sở Vãn Ninh tự mình ăn một múi, lại giơ tay đút hắn một miếng. Hai người cách lớp rèm trướng thật dày, ta cho ngươi một miếng ngươi đút ta một miếng, ân ân ái ái, ăn uống vui vẻ vô cùng. Các đệ tử Thiên Âm Các đứng phía dưới có phần không chịu nổi nữa, phát hỏa:

"Ta nói này bệ hạ." Tên đệ tử kia hùng hổ lên tiếng: "Ngài muốn gặp các chủ của chúng ta, các chủ của bọn ta cũng đã hộ giá tận nơi rồi. Khi nào mới có thể thả người?"

"Đừng nóng vội." Mặc Nhiên tận mắt nhìn thấy Sở Vãn Ninh từng chút từng chút ăn hết quả quýt mới mỹ mãn gật đầu, vỗ tay hai cái, bắt đầu dùng tay không bẻ hạt óc chó: "Ai nói muốn mang người đi là mang đi được dễ dàng như vậy."

"Thiên Âm Các các ngươi không phải rất am hiểu luận bàn tội trạng công danh sao?" Sở Vãn Ninh đưa lưng về phía hắn, bị hắn ôm trong lòng ngực, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, tự nhiên cũng không nghe ra trong lời nói chậm rãi nhẹ nhàng kia chứa đầy sát khí: "Vừa đúng lúc, cung điện này của bổn tọa năm xưa cũng có nỗi oan trái. Làm phiền Thiên Âm Các giúp bổn tọa điều tra lại, phân xử công minh."

----------------------------------

Chỉ bằng một cái liếc mắt, Mộc Yên Ly ngay lập tức nhận ra chuyến đi lần này lành ít dữ nhiều.

Nàng căn bản không phải đối thủ của Mặc Nhiên.

Linh hạch đã bị móc đi. Mộc Yên Ly cắn chặt hàm răng, sắc mặt trắng bệch nhìn một thân ảnh khác đang bị đám con rối bao vây.

Hoa Bích Nam. Đã khôi phục tướng mạo vốn có.

"Mau! Trốn!"

Vị này trở thành tù nhân khiến Thiên Âm Các chủ lần đầu tiên đại kinh thất sắc, cố sức mấp máy môi, làm khẩu hình với hắn. Nhưng Hoa Bích Nam lại chỉ đơn giản nhúc nhích thân mình một chút.

Ngay ngày đầu tiên hắn bị bắt, linh hạch đã bị phế bỏ. Sau đó lại bị lục soát khắp người, từ trong ra ngoài bị lột đồ rất nhiều lần.

Nói ra kể cũng kỳ quái.

Mặc Nhiên khoác áo choàng lên người Sở Vãn Ninh. Xe ngựa đến tột cùng cũng không thể so được với trong cung điện, hắn sợ gió lạnh sẽ thổi đến bên người y.

Rõ ràng hiện tại hắn vẫn đang đau, vẫn khó chịu. Nhưng hắn yên lặng, giống như Sở Vãn Ninh vẫn luôn làm từ trước đến giờ, nhẫn nhịn chịu đựng.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên thái dương Sở Vãn Ninh, nghiêng đầu quan sát chiếc xe chở tù nhân ngụy trang thành xe ngựa phía sau.

"Thấy gì không? Cái xe ngựa phía sau kia kìa! To thật!"

Đạp Tiên Quân mỗi lần đi ra ngoài đều rất phô trương, cũng hoàn toàn không thèm quản thị dân đến vây xem, cho nên mỗi lần ra ngoài cửa đều có muôn người đổ xô ra đường, muốn ngắm nhìn diện mạo hoành tráng của đế quân. Có điều hắn chủ yếu cũng chỉ ngồi trong xe kín mít.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Aug 06, 2022 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[Edit] [Nhiên Vãn] NgốcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ