"Thú vị thật." Đạp Tiên Quân ngồi khuất sau rèm trướng, cầm một quả nho trên tay nhẹ nhàng đưa tới bên môi: "Hoa Bích Nam không phải người của Cô Nguyệt Dạ sao? Sao Thiên Âm Các lại tới giành người với bổn tọa?"
"Các chủ chúng tôi gần đây tinh thần không được tập trung, thời gian trước đã nhờ Hàn Lân Thánh Thủ kê dược bốc thuốc, dùng thấy có chút tiến triển nên vốn định thỉnh thánh thủ qua thăm khám lần nữa." Người của Thiên Âm Các kia thần sắc thập phần bình tĩnh, tựa hồ như không cảm nhận được uy áp trên người Đạp Tiên Quân.
Thần sắc thực sự khiến người buồn nôn.
Sắc mặt Mặc Nhiên âm trầm, nhìn từ trên cao xuống đánh giá kẻ kia.
Thế gian lúc nào cũng có loại người này. Chính nghĩa tự cao, bày ra dáng vẻ không sợ cường quyền, đường hoàng chính khí, thực tế chỉ là lớp da bọc ngoài. Bên trong một bụng đen tối dơ bẩn, còn thâm độc hơn cả danh bạo quân hắn.
Quá bốc mùi.
Đứng cách xa như vậy vẫn có thể ngửi thấy loại mùi hôi thối ghê tởm này.
"Cút!" Mặc Nhiên biếng nhác phất áo, hai quân cờ đen trắng lơ lửng trên không trung va mạnh vào nhau: "Bảo các chủ các ngươi tự dẫn thân tới cầu bổn tọa, nói không chừng bổn tọa tâm tình tốt sẽ thả người. Còn không...."
Quân cờ ngừng lại trước mặt kẻ ngoại nhân, đùa giỡn mà xoay quanh trước ngực hắn rồi lại lắc lư bay trở về.
"Ai thế?" Sở Vãn Ninh tiến vào từ sau điện, trong tay xách theo hai hộp điểm tâm: "Ta còn tưởng ngươi sẽ xử lý lâu lắm cơ."
"Bọn chúng đòi thả Hoa Bích Nam." Mặc Nhiên vỗ vỗ tay xuống bảo tọa, dịch ra một chút chừa chỗ cho Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh đặt hộp đồ ăn lên trên bàn, nghiêng đầu đánh giá một chút cái ghế dựa lộng lẫy kia rồi cười to, rất tự nhiên cởi giày ngồi xếp bằng lên đó.
"Phải rồi, lần trước sao ngươi lại đi cùng hắn? Làm sao ra ngoài được?"
"À, cái này." Sở Vãn Ninh gặm xong một khối hà hoa tô, lại đi lấy thêm một miếng bánh hoa quế: "Ta vốn là gặp được Hoàng Hậu của ngươi......" Y nhíu mày lược qua đoạn này: "Sau đó thì bị lạc đường. Đang đi lung tung thì nhìn thấy hắn. Khuôn mặt của hắn làm ta có cảm giác rất quen nên mới lén bám theo. Cứ vậy rồi xuống núi thôi."
"Khuôn mặt hắn làm ngươi có cảm giác quen thuộc?" Mặc Nhiên đưa sữa đậu nành qua, cho y uống hai ngụm. Mèo trắng ăn điểm tâm đến phồng cả má, làm hắn cứ sợ y bị nghẹn: "Còn nữa, ta không có Hoàng Hậu."
"Ngươi lừa con nít à?" Sở Vãn Ninh đá chân hắn, mắt phượng liếc xéo: "Nàng ta rõ ràng tự xưng là Hoàng Hậu."
"Không cần để ý đến ả ta, chỉ là một tên nô tài mẹ nó dơ bẩn mà thôi." Mặc Nhiên vươn vai, lười biếng duỗi eo: "Đương nhiên, cũng bởi vì ta vốn dĩ là chó hoang nên mới gặm lung tung như vậy."
"Nói chuyện đàng hoàng!" Sở Vãn Ninh giơ tay định đánh hắn một chưởng, Mặc Nhiên liền ôm lấy tay y cười ngây ngô, làm lửa giận của Sở Vãn Ninh đều tắt ngúm: "Ngươi còn muốn hỏi gì nữa không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] [Nhiên Vãn] Ngốc
FanfictionTác giả: Tịch Dương Hạ Đích Tam Thiên Bồn Toan Thái Ngư. Nguyên tác: Husky và sư tôn mèo trắng của hắn - Nhục Bao Bất Cật Nhục. Couple: Nhiên Vãn. [Đạp Tiên quân x Sở phi] BẢN EDIT LẤY TỪ QT CỦA CHỊ CECILIAVANQUYNH Số chương: 17 Chính văn 0 Phiên ng...