Chương 8: To tiếng cãi vả

282 25 3
                                    


Dù sao thì chị cũng không có cưới em?

Câu nói này quả thật khiến cô không biết phải trả lời ra sao nữa. Cô ở bên Đan Ny 5 năm hoàn toàn sủng nịnh, nhưng nếu như phải kết hôn khi chưa làm rõ mọi ân oán thì nhất định sẽ không

Thường nghe nhắc đến Trần Kha có uẩn khúc với IKB, hay nói đúng hơn là vị bác sĩ năm đó phẫu thuật cho mẹ của cô - Trịnh Hoài Sơn, cũng chính là ba ruột của Trịnh Đan Ny, nút thắt duy nhất khiến Trần Kha không biết nên yêu hay hận cô gái này

Năm đó mẹ của Trần Kha được chẩn đoán nhồi máu cơ tim, hẹp động mạch vành, nhưng nó rõ ràng được người ta nói bệnh đó có thể chữa khỏi. Khi bà ấy nhập viện vẫn nói bà ấy sẽ về với nó, nhưng ánh đèn phòng phẫu thuật chuyển đỏ bà ấy đã mãi mãi không về được nữa

Trần Kha còn nhớ rất rõ, người phụ trách ca đó đã thông báo với nó rằng mẹ nó không qua khỏi. Đối với một đứa trẻ mà nói đó là một cú sốc cực điểm, nó nhìn lấy người bác sĩ đó đầy hy vọng, hy vọng ông ấy nói cho nó biết chỉ là nó nghe không rõ thôi

Nhưng không, ông ta chỉ thông báo một lần duy nhất liền bỏ đi. Thời khắc đó Trần Kha đã không chịu nổi mà ngất đi, khi nó tỉnh lại người ta nói cho nó biết bà ấy đã được đưa vào nhà xác. Cô muốn đưa bà về, nhưng phía nhà xác lại nói xác phải lưu lại bệnh viện chờ thủ tục

Ngày nó nhận xác từ bệnh viện, trước khi lên xe cấp cứu nó nhìn thấy vị bác sĩ hôm trước ra thông báo với nó một lần nữa. Lần này Trần Kha nhìn rõ mặt ông ấy hơn, còn nhìn luôn cả tên ông ấy từ tấm thẻ bác sĩ đeo trên ngực

Thời gian đó nó chỉ là một đứa trẻ, đem lòng chán ghét ông ấy vì không ra sức cứu cho bằng được mẹ mình. Nhưng dù sao đó cũng là lý lẽ của trẻ con, không có bất cứ một bằng chứng nào cụ thể

Sau khi đem xác của mẹ về, Trần Kha phải nhờ đến dì của mình làm ma chay cho mẹ. Bởi vì người dì này cũng không mấy khả giả, không thể nuôi nổi nó. Đành phải vào cô nhi viện

Còn nhớ có một năm khi Trần Kha ở trong cô nhi viện, nơi đó tổ chức một chuyến đi thiện nguyện ở một bệnh viện tâm thần. Nó gặp lại cô điều dưỡng năm xưa ở trong ca phẫu thuật của mẹ, cô ấy cùng với ông Trịnh Hoài Sơn là để lại ấn tượng sâu đậm nhất với nó khi đó

Cô ta ở trong bệnh viện tâm thần không phải với chức vụ điều dưỡng nữa, chính xác là bệnh nhân của viện. Trần Kha khi đó đứng ngoài song sắt ngăn cách với bệnh nhân tâm thần, vẫn nghe được cô ấy liên tục la hét cố nói gì đó :

" Bà ấy đáng lẽ không chết, bà ấy không chết "

Cô ta đang nói đến ai, ai không chết, có phải là mẹ của nó không, Trần Kha khi đó cố gắng gào thét hỏi cô ta, nhưng bệnh nhân tâm thần này chỉ nói đúng một câu như vậy

Sau này khi qua Anh du học, cô có một lần đến Bệnh viện tâm thần năm xưa điều tra lại. Cái ngày mà cô điều dưỡng đó nhập viện, chỉ sau hôm mẹ cô mất có một ngày. Nhất định có uẩn khúc, cô còn nhớ khi cô ở trước mặt bệnh nhân này nói đến tên Trịnh Hoài Sơn, cô ta đã hoảng loạn la hét tự làm bị thương chính mình

[Đản Xác] Bác sĩ, chị cứu em đi - CoverWhere stories live. Discover now