10

1.6K 102 2
                                    




"Những bông tuyết không chịu được nhiệt độ từ má cậu và nhanh chóng tan thành nước mắt."

---------

Đông Hách nhìn xung quanh và nói với Lý Mẫn Hanh: "Lý tổng, nhà hàng này có quá trang trọng không?" Nói xong, cậu nhìn lên bó hoa hồng trước mặt, khóe miệng hơi giật giật, cố gắng tỏ vẻ mình trông thật ổn.

Lý Mẫn Hanh không nghĩ vậy nên lắc đầu nhìn Lý Đông Hách với nụ cười trên môi, "Đông Hách, bây giờ không phải giờ làm việc, đừng gọi anh là Lý tổng nữa."

"Vậy tôi gọi anh là anh Lý, được chứ?"

"Nếu không được thì tôi vẫn sẽ gọi Lý tổng."

"Được rồi, cứ gọi anh Lý là được."

Lý Đông Hách cảm thấy không thoải mái chút nào, cậu không biết nên bày tỏ biểu cảm nào thích hợp khi đối mặt với chồng cũ của mình như lúc này. Cậu thực sự không thể hiểu tại sao Lý Mẫn Hanh lại quan tâm đến cậu nhiều như vậy, thậm chí Đông Hách còn tự hỏi liệu rằng Lý Mẫn Hanh thay đổi đột ngột như vậy là do Kim Đình Hựu đã đính hôn hay sao. Hay chỉ vì quá đau lòng nên Mẫn Hanh mới tìm đến cậu để được an ủi.

"Mọi chuyện đều qua rồi, anh Đình Hựu..." Đông Hách cố gắng an ủi Lý Mẫn, nhưng Anh đã ngắt lời cậu và thở dài "Là lỗi của anh, Đông Hách à. Cuối cùng anh mới muộn màng nhận ra tình cảm của mình dành cho em, còn tình cảm của anh dành cho anh Đình Hựu chỉ là nỗi ám ảnh mà thôi. Sau khi em đi, không ngày nào là anh không nhớ em..."

Lý Đông Hách không thể tin nổi những gì Lý Mẫn Hanh vừa nói, cậu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi lắc đầu

"Anh Lý, xin anh đừng nói đùa." Giọng của Đông Hách nghẹn lại.

"Anh không nói đùa, anh đã suy nghĩ rất lâu và không biết phải diễn đạt thế nào, nhưng Đông Hách à...anh...thực sự yêu em." Khóe mắt của Mẫn Hanh bắt đầu ngấn lệ, tay anh run rẩy siết chặt trái tim mình.

"Vốn dĩ cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là hôn nhân hợp đồng nên chuyện ly hôn là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra. Dù chúng ta có quay lại đi chăng nữa thì cũng không có kết quả, giống như tình cảm hai năm qua của em vậy. Thật nực cười." Lý Đông Hách mỉm cười và nói với anh, nhưng nụ cười này của cậu quả thực còn xấu và méo mó hơn là đang khóc.

"Hai năm?"

"Anh Mẫn Hanh, anh có biết không, em thích anh hơn hai năm trước khi chúng ta tiến đến hôn nhân, anh không biết ngày cưới em vui đến như thế nào đâu. Hôm biết tin người em sẽ cưới là anh cũng chính là sinh nhật của em, em nghĩ rằng đây chính là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất từ trước đến giờ em nhận được..."

Nước mắt của Mẫn Hanh lăn dài trên má, anh gọi đi gọi lại tên Đông Hách, nói xin lỗi hết lần này đến lần khác. Đông Hách cố gắng hết sức để bản thân không rơi vào trạng thái khó xử như lúc này, cậu đã tự nói với chính bản thân mình rằng sẽ không bao giờ thích Lý Mẫn Hanh nữa, nhưng bây giờ mọi thứ rối tung lên khiến cậu không biết phải làm sao.

Đông Hách không thể hiểu Lý Mẫn Hanh, và cũng không thể hiểu nổi chính mình.

"Mọi thứ sẽ kết thúc." Đây là những lời cuối cùng mà Lý Đông Hách nói với Lý Mẫn Hanh sau khi cậu rời đi.

[EDIT|MARKHYUCK] BƯỚC QUA RANH GIỚINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ