12

2K 263 55
                                    

Taehyun đi dọc theo hành lang dẫn đến nơi giam giữ ông bà Choi, tiếng bước chân vang lên giữa không gian lập lòe ánh sáng của những ngọn đuốc khiến cho ai nghe thấy cũng phải rùng mình. Hắn khựng lại, lão Kim đang đứng ở một góc, cứ như đợi sẵn ở đó vậy.

- Sao lại quay về rồi? Yeonjun thì như thế nào?

Taehyun cúi đầu nhẹ với lão thay cho lời chào. Gương mặt vẫn lạnh tanh như thế, không lộ ra tí cảm xúc nào để người ngoài đoán được hắn đang nghĩ gì, khác hẳn với những lúc hắn ở cạnh Beomgyu.

- Vẫn chưa tìm thấy, không có chút tung tích nào cả.

- Thế quay về làm gì?

- Đồ ăn ở đó chẳng ngon mấy...

Hoàn toàn là nói dối, Taehyun chỉ muốn biết tình hình của ông bà Choi bây giờ như thế nào để nói với Yeonjun thôi. Những món Beomgyu nấu hoàn toàn ngon hơn ở đây rất nhiều, hắn không nói là dường như hắn tròn lên thêm chút ít khi ở cạnh em đâu.

Taehyun lại cúi đầu với lão Kim lần nữa, hắn lướt ngang qua con mèo già đang đứng đó và đi thẳng vào ngục. Hắn đã hơi bất ngờ khi không có ai bị giam ở đây cả.

- Này, hai người trung niên lúc trước bị giam ở đây đâu rồi?

- Họ trốn đi rồi, mà chủ nhân cũng chẳng quan tâm đến họ vì bây giờ mục tiêu của ông chỉ có mỗi Choi Yeonjun thôi.

Taehyun thầm vui mừng, vậy là bố mẹ của Yeonjun tạm thời không còn nguy hiểm nữa.

Bước đi trong vô thức, Taehyun chẳng biết bố mẹ của Yeonjun đã trốn đi đâu. Nhất định họ sẽ không quay trở về căn nhà của họ. Thôi không sao, cứ quay về báo cho Yeonjun biết đã.

Tại một khu rừng sâu ở CI, có một căn nhà cũ kĩ, trước kia chỉ có hai ông bà mèo già sống với nhau. Không một ai dám bước chân vào khu rừng đó vì cái vẻ hoang vu đáng sợ của nó, nhưng nhờ vậy cuộc sống của hai lão mèo mới có thể được yên tĩnh. Họ đã lần lượt qua đời vì tuổi cao sức yếu, và nơi đó là nhà của ông bà nội Yeonjun. May sao ông Choi vẫn nhớ ra nơi này và tạm thời cùng vợ mình trốn ở chốn hẻo lánh này.

- Bố, mẹ, hai người phải phù hộ cho Yeonjun được bình an đấy.

Đứng trước mộ của bố mẹ mình, ông Choi cầu nguyện họ sẽ bảo vệ cho đứa cháu nội duy nhất của họ. Nhất định Yeonjun sẽ an toàn có đúng không?

--------------------

- Thật không? Bố mẹ anh trốn thoát rồi?

Chú mèo trắng gật nhẹ đầu, Yeonjun cuối cùng cũng không còn quá lo lắng nữa. Nhưng mà bố mẹ anh có thể đi đâu được chứ?

Đúng rồi, nhất định là nơi đó...

Yeonjun trở về ổ của mình rồi nằm gọn ở trong đó, dạo gần đây công việc Soobin bận bịu hơn trước rất nhiều. Thời gian cậu ở nhà càng ngày càng ít, sáng sớm đã đi mất hút cho đến hơn nửa đêm mới về. Về đến nhà thì cậu lại lăn đùng ra ngủ vì mệt mỏi, anh chỉ có thể lẳng lặng leo lên giường nằm ngủ chung. Đuôi mèo vẫy qua rồi vẫy lại, anh ước gì cậu có nhiều thời gian hơn để chơi với anh.

Don't be a cat, be my lover! [SooJun]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ