II. Tình cảm thơ ngây

283 17 0
                                    

Hoài Nghi sau khi chạm mặt trùm trường Đại Bàng ở căn tin bỗng cảm thấy khoảnh khắc đó tim mình đập rất nhanh, trong đầu giờ đây chỉ toàn là hình bóng của anh chàng ấy. Cô nàng không nói với ai về chuyện này, luôn âm thầm quan sát người cô bé thích nếu có cơ hội.

Trong một lần không biết phòng nội trú của anh hai ở đâu nên Nghi đã loay hoay mãi ở những tầng lầu nội trú. Lúc đó Bàng bước ra từ thang máy vì cô nàng đã lỡ bước lên tầng của con ông cháu cha rồi. Thấy cô bé lần trước Bàng cũng có chút thương khi thấy cô bé cứ loay hoay tìm phòng của người quen. Anh tiến lại quần cô bé, quỳ một chân xuống hỏi Nghi.

- Em tìm gì vậy ?

- Anh có biết phòng anh Hoài Niệm không ạ ?

- Phòng Hoài Niệm cuối hành lang rẽ trái.

- Cảm ơn anh.

Nghi lễ phép cúi đầu cảm ơn Bàng khiến anh cảm thấy rất là vui. Nhưng mà đã lỡ nói chuyện cũng phải tận dụng hết chứ. Bàng gọi tên Nghi khiến cô bé dừng lại nhìn anh. Anh hỏi.

- Em biết anh Long của em là người như thế nào không ?

- Dạ ảnh là người tốt lắm luôn có điều ảnh hơi hiền một tí.

- *Trời ơi mấy cái này biết rồi* Vậy anh Long của em còn điểm gì nổi bật không ?

- Ảnh nấu ăn rất là đỉnh, dị ứng với những người nhây, cố chấp.

Nghe câu này Bàng có phần hơi nhột nhột liền cười cười cho qua thật chất là tức điên cả người. Bỗng có một giọng nói phát ra từ trong thang máy bước ra.

- Nghi...sao em lại nói chuyện với...cậu ta ?

Long bước ra đứng lên phía trước Nghi hỏi. Cô bé thành thật đáp.

- Dạ em tìm phòng anh Niệm không thấy nên mới hỏi ảnh, ảnh tốt lắm.

- Được rồi em qua phòng Niệm đi.

Nghi vâng lời đi qua phòng anh trai. Ở dãy hành lang không người có hai chàng trai đứng nhìn đối phương với ánh mắt cực kì là thù ghét.

- Bao năm vẫn muốn đấu với tôi sao thủ khoa ?

Bàng hỏi Long bằng giọng đầy khiêu khích, chạm cái gì cũng được chứ đừng chạm vào nỗi đau của người khác.

- Mau câm miệng đi.

- Trời ơi giờ gan quá nhỉ ?

- Tôi không muốn đụng chạm vật lí đâu đó.

- Vậy thì cậu làm gì được tôi ?

Ở phòng chủ tịch truyền ra một giọng nói đầy tức giận của người đứng đầu.

- Có chuyện đó sao ?

- Thưa là thật ạ nhưng không thể trách Long khi thiếu gia có phần quá đáng.

- Gọi hai đứa nó lên đây.

- Tuân lệnh.

Ở phòng y tế, cả hai ngồi ở hai giường khác nhau, gương mặt đầy hậm hực đợi chờ băng bó.

- A nhẹ tay tí đi.

Bàng khi bông sát trùng đưa vào vết thương liền thốt lên. Nhìn Bàng thì tơi tả chứ Long thì chỉ bị trầy vài chỗ thôi.

| Học viện Noah | | Corn Angel |Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ