Oneshot 7: "Sếp..."

146 14 5
                                    

"Lang thang trong cõi mộng,
Chỉ có mình em
Một mình em..."

...

Eugene ghét những khi đêm về. Không phải em ghét công việc vào buổi đêm muộn của mình, em chỉ ghét những khi mình chợp mắt. Giấc mơ đeo bám em, cái mộng mị đáng chết đó bám dính lấy em như thể một nỗi ám ảnh em chẳng thể nào dứt ra. Và em chán ghét giấc mơ đó, đến cùng cực.

Nếu hỏi rằng em đã thấy những gì khi đôi mắt em khép lại, Eugene sẽ trả lời, mình thấy một cánh đồng hoa.

Nhưng đó là cánh đồng hoa em nhìn tới phát ngấy, chẳng biết sao mỗi lúc em quyết định để đêm đen đưa mình vào giấc ngủ; em lại thấy mình ở giữa một cánh đồng hoa. Giấc mơ cứ thế dính lấy em mỗi lúc em ngủ, em chẳng thể thoát ra được dù thử mọi cách. Em chạy, chạy thật nhanh, chạy tới chính em nghe rõ trái tim mình đập mạnh. Hoa thơm cứ thế trải dài như vô tận, chân em dừng lại, mắt em nhìn đăm đăm vào khoảng không gian như kiếm tìm lối thoát. Không thấy, chẳng thấy gì, em chỉ thấy bạt ngàn hoa.

Tuyệt vọng.

Đã cả tháng trời rồi em chẳng thể thoát ra, giấc mơ như cái lồng giam tuyệt đẹp và rộng rãi, giam cầm em trong đó tới khi mặt trời ló rạng mới thả em đi. Em lại bắt đầu nhịp sống hàng ngày, mải mê với công việc của mình. Xong tới đêm muộn khi em muốn chợp mắt, em thầm mong giấc mơ chết tiệt kia không dính lấy em nữa.

Em...

Ám ảnh với sự cô đơn, chỉ là em không nhận ra điều đó. Giấc mơ chỉ đơn giản do chính bản thân em tạo nên, phản chiếu lại sự cô độc mà em đã từng chịu đựng. Sẽ chẳng ai bên em cả, chẳng ai đến cứu em khỏi giấc mơ này, sẽ chẳng một ai cần em hết. Lồng giam này ngụ ý với em điều đó.

Nó buộc em đi lang thang trên con đường trải đầy hoa, nó bắt em phải cảm nhận rõ nỗi cô độc bủa vây lấy mình. Đôi lúc em lầm tưởng mình đã thoát ra khỏi nỗi cô đơn, nhưng không, nó vẫn luôn hiện hữu trong em tựa cơn ác mộng vẫn luôn đeo đuổi em mãi. Nó là một nỗi sợ thấm nhuần vào tâm can em gây nên một nỗi ám ảnh chẳng thể nguôi.

Em, nhớ Sếp.

Sếp của em...

Bởi lẽ nếu em quá mải mê với những bận bịu trong cuộc sống, em đã chẳng thể nào nhận ra ánh mắt ai kia nhìn em dịu dàng đến thế nào. Khi em chênh vênh và lạc lối trong chính sự lựa chọn của mình, Sếp sẽ đỡ lấy em, hắn sẽ đưa em đi tìm lựa chọn phù hợp với em nhất; cũng là điều mà em mong muốn nhất. Dù em chẳng biết tại sao Sếp lại làm như thế, nhưng khi đôi mắt em xoáy sâu vào đáy mắt hắn, em thấy sự ngọt ngào lấp đầy trái tim em. Còn Sếp vẫn nhìn em, yêu chiều.

Sếp yêu em và em cũng yêu kẻ ấy, yêu biết bao nhiêu...

Nhưng có lẽ em không dám đòi hỏi nhiều hơn, Eugene hay mon men lại gần Sếp rồi ôm lấy hắn. Đối phương cũng sẽ dịu dàng tặng em những nụ hôn, có vài lúc em sẽ chỉ lười nhác tận hưởng, nhưng hầu hết em sẽ đáp lại bằng những nụ hôn ngọt ngào khác. Đơn giản vì em muốn hôn hắn nhiều hơn và cũng muốn trả lại cho hắn từng ấy dịu ngọt hắn trao em. Em hạnh phúc, Sếp cũng vậy, hạnh phúc bên em.

Những oneshots về BossEugeneNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ