"Anh ấy chỉ coi cậu như một đứa em gái thôi!"
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ như in câu nói đó và vẻ cười cười của Sử Vân.
Dương à, không sao cả, em không buồn, thật đấy! Con đường sau này còn rất dài, sẽ còn nhiều sự thật tàn khốc hơn, giống như những gì bố em nói:"Chuyện này chẳng có gì là ghê gớm", đúng không?
Tuy nhiên, tại sao đáy lòng em như có tiếng khóc thổn thức vậy?
Nghĩ lại chuyện cũ, tựa như trong mơ, nước mắt thầm tuôn!
"Vậy hả?" Tôi lặng lẽ nhìn Sử Vân, mỉm cười: "Tại sao thông tin này lại khiến tôi buồn chứ?"
"Cậu không buồn sao?" Sử Vân nhìn tôi, dường như có vẻ sửng sốt.
"Cậu nói đi, tại sao tôi lại phải buồn?" Tôi tỏ vẻ thắc mắc. "Tôi rất mong có một người anh trai! Dương là ứng cử viên không tồi!" Tôi chớp chớp mắt, nói: "Hay người buồn là người khác?"
Sử Vân cúi đầu xuống,không nói gì, giống như người bị chặn họng. Ngập ngừng hồi lâu, cô ấy mới lên tiếng: "Tôi tưởng cậu sẽ buồn chứ!"
Tôi không nói gì, chỉ nhìn cô ấy và bạn bè của cô ấy rồi cười, nụ cười rất ngây thơ, ngọt ngào.
Sử Vân à, cậu phải biết rằng, chó cùng cắn giậu, huống chi đối tượng mà cậu bắt nạt lần này là một cô bé hiếu thắng!
Bộ phim đã kết thúc, mọi người liền tỏa ra bốn phía. Cực rất quan tâm, đòi đưa tôi về nhà, nhưng tôi từ chối khéo. Một mình lang thang trên đường, tôi chỉ cảm thấy vô cùng lẻ loi.
Cực à, thế giới này còn gì đáng tin cậy nữa? Tình bạn của Vân? Tình yêu của anh? Hồi ấy, thực ra em rất muốn hỏi anh câu này.
Cuộc thi hùng biện đã khai mạc, tôi không phụ lòng mong mỏi của thầy cô,vượt qua các vòng loại và bước thẳng vào vòng chung kết của thành phố.Chỉ cần thắng trong vòng này là có thể giành được tấm vé bước vào cuộc thi chung kết của tỉnh.
Cô Triệu dẫn đội khá hài lòng với thành tích của tôi. Cô là một cô giáo xinh đẹp, hay nói, một lần, tôi vừa hoàn thành bài thi bước xuống sân khấu, cô liền mỉm cười và ôm tôi thật chặt, tỏ ra rất tin tưởng tôi. Tuy nhiên, cô khá lo lắng trong vòng thi thành phố lần này vì tôi gặp phải một đối thủ nặng ký. Nghe nói đại diện của trường Nhất Trung tham gia hùng biện cũng lọt vào vòng trong với số điểm hơn hẳn các đối thủ khác ở vòng loại, thậm chí thầy hướng dẫn của cậu ta còn hùng hồn tuyên bố: Người giành thắng lợi cuối cùng chắc chắn là họ.
Để cho chắc ăn, cô Triệu đã bỏ hẳn thời gian đi xem đối phương hùng biện. Quay về, cô chỉ véo má tôi nói nhỏ: "Ưu Ưu, đến lúc đó em đừng để xảy ra sai sót gì nhé! Nếu như là trước đây thì em còn có thể kiếm được ít điểm nhờ vào khuôn mặt dễ thương của mình, nhưng lần này sẽ không được may mắn như thế đâu."
Tự nhiên tôi lại nổi tính tò mò, đối phương là nhân vật tài ba lỗi lạc thế nào mà khiến một người từ trước đến nay luôn lạc quan như cô Triệu cũng nhụt chí nhỉ?
Một ngày trước khi diễn ra vòng thi cuối cùng, cô giáo đưa tôi đi xem trường Nhất Trung.
Từ trước đến nay, Nhất Trung và trường tôi là đối thủ của nhau, cho dù làtỉ lệ thi đỗ cấp ba hay các đợt thi đấu, hai trường điểm đều ganh đua quyết liệt, học sinh hai trường cũng ngầm giao tranh với nhau. Tôi gần như không hiểu gì về trường Nhất Trung vì trường cách nhà tôi quá xa,lại không có bạn bè học ở đó. Chỉ biết rằng đó là ngôi trường ngày xưa bố tôi học, có lịch sử khá lâu đời. Thế nên ngày hôm đó, đứng trong sân trường Nhất Trung, tôi tỏ ra vô cùng hưng phấn, chỉ muốn lùng sục hết các ngóc ngách trong trường, mong tìm thấy bóng dáng của bố tôi năm xưa.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây - Ảnh Chiếu
KurzgeschichtenĐộ dài: 41 chương Thời thơ ấu của Trác Ưu luôn phảng phất bóng dáng của Lục Tây Dương, là cậu bé thường xuyên bắt nạt cô ở trường mẫu giáo, cũng là cậu bé đem lại cho cô nhiều niềm vui nhất. Những trò nghịch ngợm ấy khiến cả hai trở nên thân thiết v...