chị ấy mở cửa phòng của jungwon để park jongseong bước vào trong. dường như em đã đi khỏi nơi này khá lâu, nên bầu không khí có phần cô quạnh và lạnh lẽo.
đó chỉ là một căn phòng nhỏ nhưng tràn ngập màu sắc đến từ những bức tranh của em. em vẽ trời, vẽ mây, vẽ cây cỏ, em vẽ rất nhiều, khiến jongseong cảm thấy mình như đang bước đi trong một bảo tàng nghệ thuật. jungwon có riêng một góc phòng để vài cái giá vẽ và những chiếc kệ đựng đủ loại màu khác nhau. ở đó còn có một bức tranh khá to bị phủ vải voan trắng, điều này thu hút sự chú ý của jongseong.
" jungwon thích vẽ, cậu có biết không?" chị ấy lướt tay qua những bức tranh của em.
" không ạ" park jongseong chậm rãi lắc đầu.
" jungwon còn thích đọc sách nữa..." chị ấy nhấc một quyển sách dày của em lên, mở đến trang có bookmark em tự tay vẽ.
" em cũng không biết điều này" park jongseong đáp với giọng trầm buồn.
" và hơn cả, nó thích cậu" chị ấy đột ngột chuyển ánh nhìn sang jongseong.
" à, cái này em biết..." park jongseong cúi mặt xuống, nhìn sàn nhà vẫn còn vương vài mảnh thủy tinh nho nhỏ.
một cơn sợ hãi tột độ cộng thêm với chút tê dại chạy dọc toàn thân hắn khi chị ấy thốt lên đau đáu rằng em sắp chết. đến giờ hắn vẫn chưa thể hoàn hồn lại cho được, làm sao có thể chấp nhận được chuyện bi thương đó cơ chứ.
" còn cậu thì chẳng biết gì về jungwon hết" chị ấy chợt gào lên bằng chất giọng ngắt quãng do những cơn nấc trực trào nơi cổ họng.
" em..." park jongseong ấp úng không nói thành lời. hắn cũng... yêu em mà, nhưng chẳng qua hắn không đủ can đảm để vượt qua cái tôi quá lớn trong hắn.
" jungwon khóc nhiều lắm..." chị ấy khẽ lau đi giọt nước mắt mới lăn xuống, nhớ lại sàn nhà rải rác toàn thủy tinh.
park jongseong đứng chôn chân, môi hắn mím chặt, dường như đang cố kiềm lại thứ chất lỏng gọi là nước mắt.
yang jungwon trong mắt hắn là người rất sôi nổi, hoạt bát và hay cười. nào ngờ đâu em còn chôn giấu cho mình những bí mật u tối đến như thế.
chị ấy kéo park jongseong đến gần bức tranh em vẽ, lột bỏ tấm phủ trắng đi...
park jongseong sững người, trái tim hắn chết lặng.
chưa bao giờ trong đời park jongseong hình dung ra sự đau đớn rõ ràng như hôm ấy.
_" jungwon jungwon jungwon" hắn chỉ biết lẩm nhẩm tên em trong khi đôi chân dần tiến đến gần phòng chăm sóc đặc biệt nơi em đang hấp hối.
hắn mở cửa xông vào, nhìn em nằm bẹp trên giường bệnh, trông chẳng chút sức sống. mắt em lờ đờ mở, tay bị cả đống dây dợm xiên vào. hắn chẳng màng bất cứ thứ gì trên cõi đời này nữa, hắn lao đến bên em, nắm chặt lấy bàn tay xương xảu, không ngừng run rẩy của em. dù cho mấy vị bác sĩ mắng nhiếc và đuổi hắn ra ngoài.
" jungwon ơi, em nghe anh nói gì không? " mặt hắn méo xệch, hỏi em khi lồng ngực hắn như bị thắt chặt bởi một sợi dây thép toàn gai.