Chap 3

585 45 2
                                    

Vài ngày sau mọi chuyện vẫn không tiến triển khá hơn. Đông Hách thì vẫn mãi một không gian ở trong nhà nhưng không muốn biến mình thành kẻ vô dụng, cậu chủ động muốn quan tâm anh nhiều hơn, không phải là anh đã nói đó chỉ là bạn bè thôi sao. Bản thân phải tin tưởng anh một chút, dù sao sau đó anh vẫn nhẹ nhàng với cậu mặc dù có chút lạnh nhạt nhưng cậu cần anh.

"Alo, Đế Nỗ ?!"

"Là anh đây, có gì sao?"

"Hôm nay anh có muốn em đem cơm trưa lên không, sáng nay anh chưa ăn gì..."

"Không cần đâu Đông Hách, anh đã ăn ở công ty rồi"

"À...."

" Không còn gì nữa, anh cúp đây"

"À còn cái này......" Chưa kịp nói gì anh đã gác máy. Quả thật hôm đó là sinh nhật cậu.

"Alo, Đế Nỗ!"

"Em nói đi!"

"Anh, hôm nay tiết trời khá lạnh, anh nhớ....."

"Anh biết rồi, em đừng có gọi tới làm phiền anh nữa!"

"Em...."

" Tút...tút..." Tiếng tút tút vang lên như phá tan mạch cảm xúc dâng trào, cậu đứng đó ngây dại nhìn vào khoảng không trước mắt.

Em xin lỗi...

Sớm biết là kết quả sẽ như vậy nhưng không hiểu sao vẫn cứ nóng lòng đợi chờ. Lại nữa cậu lại bắt đầu suy nghĩ tiêu cực mất rồi.

Đông Hách đang ngồi ngăn nắp ở kệ bàn viết lách, dù đã mang sắc vàng của nắng hắt quang cả phòng nhưng da thịt cậu vẫn nhìn tái nhợt, yếu ớt. Cậu chẳng biết phải ở lại đây đến chừng nào, nếu như tình cảm của hai người không thể cứu vãn, cậu thà li hôn với anh, trả lại cuộc sống tự do cho anh thì hơn. Đây là nhà của anh, tại sao nhất quyết vì cậu mà không muốn về.

Thực chất vấn đề li hôn đã từng nghĩ tới, vì muốn có cơ hội đàm phán với anh về vấn đề đang xảy ra, nhưng chợt nghĩ bản chất vấn đề nó đã rõ ràng quá như vậy rồi, lo rằng khi thẳng thắng bản thân chỉ nhận lại toàn là nỗi đau.

Cậu còn nhớ như in người con trai mà cậu yêu thương nhất, người mà cậu luôn muốn cùng người đó đầu bạc răng long đến suốt cuộc đời. Từ lần đầu gặp gỡ, người con trai với chiếc cặp da, áo đồng phục sơ mi hằng ngày chở cậu tới trường, người con trai với ánh mắt ôn nhu nhìn cậu rồi tò te dắt chiếc xe đạp bể bánh đi trong chiều mưa lớt phớt, dĩ nhiên áo khoác và mũ của người con trai đó đều dành cho cậu, mưa mà dường như chả lạnh lẽo tí nào.

Nghĩ tới đây sống mũi lại cay cay, chợt cậu nghe thấy tiếng chuông cửa inh ỏi.

- Đông Hách à mở cửa, tao đến thăm mày đây.

Giọng nói trong trẻo từ phía cửa chính vọng vào, đó là La Tại Dân- bạn thân cùng lớp với cậu những năm cấp ba. Cậu mừng rỡ chạy ra, mở cửa.

Nhưng nhìn thấy bạn mình, Tại Dân giật mình trợn tròn mắt. Người đứng trước mặt bây giờ không giống như cậu một chút nào, thân thể gầy gò trông lộ ra cả xương, nét mặt thiếu sắc cùng với quầng thâm lộ rõ, nụ cười không còn tỏa nắng như ánh mặt trời mà bây giờ nhìn giống như cái nhếch mép u buồn thì đúng hơn. Nhìn tổng thể từ trên xuống dưới Tại Dân có chút tức giận, gấp gáp mắng.

[Nohyuck] |Edit| AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ