Chương 6

372 42 18
                                    




                        Cuộc sống thường nhật vẫn diễn ra trong thôn của chúng tôi, lính Nhật đã thôi đánh phá ác liệt trong suốt sáu tháng. Người lớn quay trở lại làm nông còn trẻ con chúng tôi đi học. Không gì thay đổi trong thôn của chúng tôi chỉ trừ việc trai tráng lên đường đi lính, bỏ lại người già và trẻ nhỏ. Vậy là chúng tôi có thêm một điều trông ngóng đó là chiếc xe đạp của bác đưa thư. Bác trả thư cho từng nhà mỗi chiều thứ sáu, thật hoan hỉ biết bao nếu nhận được vài dòng chữ nói rằng mình vẫn ổn nhưng sẽ đau buồn siết bao nếu đó là một tờ giấy báo tử. Thầy tôi cũng giống như bao người, mỗi chiều thứ sáu đều đứng trước cửa ngóng đợi xem liệu hôm nay mình sẽ có thư? Nhưng từ ngày gã rời đi, chưa một bức thư nào được gửi về nhà họ Đường treo đèn lồng đỏ. Lưng thầy trên bậc cửa cô độc mỗi chiều thứ sáu, cái bóng dài đổ nhoài trên mặt đất, y khao khát hai chiếc bánh xe ấy dừng lại nơi cánh cửa gỗ, trước mặt y. Đáng buồn thay nguyện vọng ấy chưa bao giờ được thực hiện, kể cả khi nấm mồ của thầy đã xanh cỏ.


                   Quân kháng chiến đến làng chúng tôi để xin quyên góp ủng hộ cách mạng, người có ít cho ít, người có nhiều cho nhiều, không có của thì góp công. Trong nhà tôi không có gì đáng giá, chỉ có một bức hoành phi bốn chữ do cụ cố để lại, hoa văn bằng đồng trạm chổ bốn góc khiến nó nếu được bán ở thời đại này chắc chắn sẽ là một bảo vật vô giá. Bố tôi cậy những miếng đồng vàng óng, lau sạch sẽ rồi đưa cho những người lính. Họ cúi đầu đa tại bố tôi rồi tiếp tục mang chiếc hòm của mình đến từng nhà trong thôn. Đám trẻ con chúng tôi chỉ vì hiếu kỳ, cứ thế mà theo chân các chú bộ đội. Có người góp gạo, có người góp ngô khoai sắn, những người lính chẳng chê thứ gì, cứ là hiện vật họ đều nhận cả. Thấm thoắt trời cũng xẩm tối, mặt trời đỏ hồng như lòng đỏ trứng gà lừng lững lặn xuống phía sau quả đồi. Họ đến nhà thầy tôi cũng là lúc thầy tôi đang thắp đèn.


                   Thầy tôi không có gì nhiều, nghe nói rằng họ chỉ cần hiện vật. Nghe vậy y chẳng đắn đo, lấy ra những bộ áo bào thêu rồng mà y hằng trân quý, đặt vào chiếc thùng của những người nọ. Thầy tôi ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng từ trong nhà lấy ra một tấm thẻ mạ vàng trên đó khắc vài chữ Hán mà khoảng cách quá xa khiến chúng tôi chẳng nhìn rõ. Trong số những người lính ấy, có một người biết chữ. Nhìn thấy tấm kim bài thầy tôi thảy vào thùng sắt, đã không kìm nổi tò mò mà nhặt lên xem. Biểu cảm bất ngờ nhanh chóng án ngữ người lính trẻ, anh nhìn thầy tôi rồi lại nhìn tấm thẻ như muốn xác minh rằng liệu đây có phải sự thật.


''Vị công tử này có dòng dõi hoàng tộc sao?''

''Đã là chuyện quá khứ rồi, ta còn chẳng giữ được cận vệ của mình sao có thể gọi là hoàng tộc. Nhà Thanh đã sụp đổ từ lâu, tất cả bây giờ chỉ là cái danh hão thôi''


                      Thầy tôi cất giọng buồn buồn, những người lính thấy tâm trạng y không thoải mái cũng chẳng dám hỏi thêm. Cúi đầu cảm tạ vì những món đồ từ thiện vô giá rồi xách chiếc thùng quay ngược lại con đường đất. Thầy tôi đứng lặng một hồi lâu, nhìn những tốp người nhỏ bé ấy mờ dần mờ dần rồi biến mất, cho đến khi chỉ còn lại âm thanh u u của núi rừng y mới trở vào nhà.


[SukuFushi][JJK fanfic] Chữ Hỉ cho đôi taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ