Chap 4 (17+)

290 33 8
                                    

Anh dâu bị cách ly ở trường cũng đang chán nản lắm rồi luôn!

Cuối cùng thân thể xử nam 21 tuổi đã dâng hiến cho người yêu (thật ra có giữ lại cũng không để làm gì, sớm muộn gì thì cũng trao đi thôi), thế mà vừa được nếm chút khai vị đã phải chia xa.

Còn món chính thì sao? Anh ấy còn chưa được nếm trải qua mỹ vị ấy mà.

Anh dâu ôm một bụng ấm ức nghiến răng kèn kẹt, bộ dạng này làm bạn cùng phòng sợ hãi, ôm sách vở lùi vào một góc.

Anh dâu ghé thăm trang cá nhân của anh trai một ngày hơn mười lần, đọc kĩ từng bài đăng đến mức thuộc lòng từng chữ cái.

Anh dâu lướt ảnh mà tự cười đến ngọt ngào.

A, ảnh hồi bé của anh yêu thật dễ thương quá đi! Ảnh anh ấy ăn mì hồi cấp 3 nè... Tấm ảnh này trông ảnh hơi mũm mĩm nha...

Nhưng dù cậu nhóc trong ảnh có mập mạp, bụ bẫm thế nào đi chăng nữa thì đối với anh dâu vẫn là siêu cấp đáng yêu.

Anh dâu tôi bấm vào "Quần lót đỏ Bisheng" mà bạn học cấp ba của anh trai tôi tặng cho anh ấy, và khi nhìn thấy những họa tiết khác nhau được vẽ dưới đáy quần, anh ấy không khỏi cúi đầu, bụm miệng cười thầm.

Mấy tấm ảnh hồi cấp ba của anh trai cũng thật là ngốc nghếch quá đi! Nhưng mà vẫn dễ thương nhé. Cái đầu xù mì quá là bắt mắt rồi.

Anh dâu lại bấm xem phần bình luận, đập vào mắt lại là cả trăm ngàn lời tỏ tình của các thiếu nữ để lại.

Lão công em đẹp trai quá!

Mau lại đây xxx cùng em đi lão công ơi!

Ảnh của em đây, lão công đẹp trai có thích không ạ?

Lão công!! Các người gọi ai là lão công đấy hả?!

...Anh ấy là của tôi, của tôi hết nhá.

Anh dâu đọc một loạt bình luận tán tỉnh đến mức mặt mày cau có, cái trán nhỏ ngày càng nhăn lại, anh dâu lập tức mất hứng rồi, tắt điện thoại, bơ phờ nằm trên giường.

Hừm...

Anh ấy không phải lão công của các cô... là lão công của tôi!

Anh dâu lật đật nằm trên giường, ai bảo một hai tuần không gặp người yêu thì ngắm mấy bức hình với gọi điện vài cuộc là đủ? Cơ bản là không bao giờ đủ. Anh dâu lúc này chỉ có thể hồi tưởng lại chuyện xảy ra trên giường lớn khách sạn, anh xấu hổ gói ghém lại những ký ức tốt đẹp về đêm sinh nhật đó đã hơn mười ngày, nhưng nhớ nhung cũng không thể lấp đầy khát khao nhớ nhung trong lòng anh ấy.

"Santa a..."

Anh dâu lén lút thò tay vào quần dưới lớp chăn bông, gần đây, anh chỉ có thể dùng cách này để tìm chút thoải mái. Có những thời điểm vô cùng khó chịu, trống vắng, anh dâu ngày càng nhớ anh trai hơn bao giờ hết.

Đột nhiên anh trai gọi video call tới làm anh dâu giật mình tới suýt chút nữa bắn ra, anh nhanh tay ấn kết nối với máy bên kia.

"Em có nhớ anh không?"

Anh trai tôi đều đặn ngày gọi đủ 3 lần, như một nhân viên tổng đài hỏi han đủ từng bữa cơm, giấc ngủ của anh dâu. Anh dâu nhìn khuôn mặt đẹp trai, dịu dàng của anh trai trên màn hình, không giấu nổi đỏ mặt.

[Hảo Đa Vũ] Anh trai và anh dâuWhere stories live. Discover now