gần đây atsushi hay mơ.
nói ác mộng thì cũng không phải, nhưng những cơn mơ ấy đến rồi đi luôn để lại một nỗi sợ vô hình. không phải ma quỷ hiện hình, cũng chẳng phải ám ảnh vặn vẹo méo mó mà chỉ là một nỗi u uất mà khi nhìn vào, nó gợi lại cho em những kí ức vô hình mà chính bản thân em cũng chẳng biết mình có chúng hay không.
những giấc mơ của atsushi luôn xoay quanh người đàn ông lạ kì em gặp ngày ấy, người khiến em bối rối trong vô thức đến nỗi tự ý đổ một gói đường vào thức uống của người ta khi không được yêu cầu. ngày đầu tiên anh ta xuất hiện trong giấc mộng đẹp của em với đôi mắt tuyệt đẹp ấy, nhưng lấp lánh ánh cười như chứa cả dải ngân hà bên trong. gương mặt anh ta mù mờ như được bao phủ bởi một màn sương vô hình chỉ chừa ra đôi mắt ngời sáng khi chăm chú dõi theo em, khiến em chỉ có thể phần nào hình dung anh qua những nét phác hoạ thật mơ hồ của trí nhớ nhập nhoàng qua cơn mơ.
người ấy trong mơ im lặng tuyệt đối, không nói nửa lời nhưng ánh nhìn lại luôn tận tình hướng về mỗi bước chân em đi. em tưởng chừng như mình thật sự đã yêu, đã say, đã mê một người nhiều đến thế trong cả cuộc đời tẻ nhạt bình bình lặng lặng của em. thế nhưng, cuối mỗi giấc mơ, người cứ thế biến mất, tan biến vào hư không chẳng để lại gì. những khoảnh khắc ấy chỉ diễn ra trong chớp nhoáng như khi em đang kéo tay người đi vòng quanh khu chợ chiều nói nói cười cười, quay lại đằng sau đã chẳng thấy người đâu. hay là khi em cảm nhận được bàn tay ấm áp nhẹ lau đi giọt lệ còn lăn dài trên má, mở mắt ra lại chỉ thấy mình trong căn phòng bốn bức tường tối mịt mù. anh đi thật nhanh, chỉ để lại em ở lại một mình. hụt hẫng. đau đớn. và rồi giật mình tỉnh mộng.
những giấc mơ hầu như ngày nào cũng lặp lại, ám ảnh tâm trí em khiến atsushi như phát điên. em bắt đầu e dè việc đi ngủ, phải uống thuốc an thần theo đơn của bác sĩ và càng hay ngồi bần thần một mình cho đến sáng. vì thế càng ngày trông em càng mệt mỏi khiến bạn bè xung quanh không khỏi lo lắng em sẽ gục ngã bất cứ lúc nào.
ngày hôm nay, sau khi nghe nhân viên - thì cũng là bạn bè đấy thôi - nài nỉ hết nước, atsushi quyết định tan làm sớm, để lại việc cho mọi người lo một buổi. không phải em không tin tưởng giao cho họ việc gì, mà em chỉ muốn bản thân thật bận bịu, đừng nghĩ gì đến người đó nữa, và cũng đừng nghĩ đến những cơn mơ phiền não kia nữa.
nghĩ đến việc có cơ hội thư giãn nhưng lại chẳng biết làm gì, atsushi quyết định buông xuôi, để đôi chân tự đưa em đi bất cứ nơi đâu nó muốn. leo lên một chuyến bus vắng người, em chọn cho mình một ghế còn trống
atsushi lấy từ trong túi một búi dây headphone xoắn xuýt bện vào nhau. nhìn qua là thấy rõ nó được người ta nhét một cách ẩu tả vào túi áo. atsushi cũng chỉ cười trừ bởi cái tính lắm khi vội vàng bất cẩn của mình rồi từ từ gỡ nút dây. cắm tai nghe vào điện thoại, bật một bản nhạc yêu thích rồi tựa đầu vào cửa sổ, nhắm mắt lại.
cửa xe bật mở, lại thêm một vài người nữa lên xe. tiếng sột soạt của người ngồi bên cạnh làm atsushi đang chìm vào trong khoảng không tĩnh lặng của chính mình lim dim mở mắt nhìn qua bên cạnh.