"tôi sẽ chuyển đi"
toàn bộ hành động của nhân viên trong quán như bị ấn nút dừng. chị yosano ngừng lúi húi pha chế mấy ly nước màu sắc, anh ranpo đang sắp xếp bánh ngọt cũng phải khựng lại. tanizaki và kyouka mở to mắt kinh ngạc nhìn về phía atsushi, chờ đợi một lời giải thích thoả đáng.
"bác sĩ bảo tôi nên cân nhắc thay đổi môi trường để cải thiện sức khoẻ tinh thần. những ngày gần đây mọi thứ không thực sự thuận lợi với tôi, nên tôi đã suy nghĩ rất nhiều và đã thu xếp được phần nào. về công việc, tôi đã báo cáo lại cho cấp trên để họ cân nhắc một người thay thế vị trí của tôi. thật sự xin lỗi vì tới giờ mới thông báo với mọi người."
em cúi đầu, không dám ngẩng lên đối diện với mọi người. bấy lâu nay làm việc cùng nhau, tình cảm của họ đã vượt ngưỡng đồng nghiệp xã giao. năm con người, năm tính cách khác nhau là thế nhưng vẫn hoà hợp, vẫn tự nguyện cùng nhau đồng hành suốt một chặng đường dài. vì thế khi chuyển đi mà không thông báo với mọi người từ sớm khiến atsushi cảm thấy xấu hổ khôn cùng.
thế nhưng, trái với những phản ứng trách móc thất vọng atsushi dự định, mọi người đều lại gần trao cho em một cái ôm thật chặt. đâu phải họ không biết chuyện quản lý bé nhỏ của họ gần đây ăn không ngon ngủ không yên? đâu phải họ không thấy số lần em đi ra ngoài hút thuốc tăng lên gấp đôi những ngày tháng xưa? thế nhưng, ngoài việc thi thoảng kéo em ra một góc tâm sự, họ cũng chẳng biết phải làm gì khác khi em không chịu nói hết chuyện với họ mà thay vào đó, cứ mỉm cười rồi lại yên lặng chịu đựng một mình. giờ đây khi biết em đã có những dự định mới, những dự định về một thay đổi tươi sáng hơn, họ khôn xiết mừng cho em. đâu phải em sẽ cắt đứt liên lạc hoàn toàn với mọi người chứ.
"đi rồi đừng có quên bọn này đấy nhé. bật thông báo nhóm chat lên để có tin nhắn còn trả lời biết chưa"
"tớ biết rồi mà, tanizaki đừng quệt nước mũi vào áo tớ nữa bẩn hết rồi."
tanizaki sụt sùi kiềm nén nước mắt ôm vai bá cổ em bị trêu một câu bèn thẹn quá hoá giận nhéo nhéo hai má trắng mềm của em cho bõ tức. anh ranpo miệng vẫn còn nhai kẹo chóp chép bèn lên tiếng
"vậy... bao giờ cậu chính thức chuyển đi"
"là ngày mai ạ. em cũng đặt sẵn vé máy bay rồi."
tanizaki nghe đến thế càng nghẹn giọng trách móc em là đứa ngốc chỉ biết giấu giếm chuyện cho đến ngày cuối mới nói khiến cả nhóm lo chết đi được
"sang thành phố mới phải sống tốt biết chưa nhóc con"
tất cả mọi người đều gửi gắm em những lời động viên, những lời chúc thật chân thành. kyouka thường ngày tĩnh lặng hôm nay cũng rơm rớm nước mắt giấu mặt vào vạt áo em khiến atsushi thiếu chút nữa không kiềm được bật khóc trước mặt mọi người. quả thật, em sẽ bao giờ có thể quên những người bạn này.
chiều tối hôm ấy, sau khi xin phép về nhà sớm để dọn đồ chuẩn bị cho chuyến bay chiều mai, atsushi nhanh chóng gấp tất cả những quần áo, đồ dùng vật dụng cần thiết nhét chật ních hai va li chuyên dụng. những món quà nhỏ, những lá thư bạn bè gửi động viên em đều cẩn thận gói ghém mang theo người. xong việc, atsushi đứng dậy, thơ thẩn đi quanh căn hộ nhỏ, nơi em đã tưởng chừng mình sẽ dành suốt quãng đời còn lại nơi đây. dù là những điều nhỏ nhặt đến tận cùng, em cũng đều khảm sâu chúng trong tâm trí. căn phòng này, dường như đã trở thành một phần bên trong em.