#1: Động phòng.

159 3 0
                                    

Khoảnh khắc mở mắt ra nhìn thấy Nhan Đạm xuất hiện bên trong ánh sáng bạch quang nhu hòa, Ứng Uyên liền biết, đây bất quá chỉ là giấc mộng của hắn mà thôi.

Trong không khí phảng phất ngửi được mùa hoa sen thơm ngát, thấm vào ruột gan.

Hắn cũng không biết Nhan Đạm đã cắm rễ thật sâu ở trong lòng hắn, khí tức không sai chút nào, gương mặt cũng rõ ràng như thế, chân thật không giống như một giấc mộng.

Có lẽ là do đã tu luyện hơn vạn năm nên hắn đã sớm nhận rõ hết thảy hư ảo.

Giờ phút này trong nội tâm hắn vô cùng rõ ràng, đây bất quá chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Đúng vậy, chỉ là mộng, mà thôi!

Nhưng như vậy thì đã sao?

Chẳng mấy chốc hắn đã thay đổi tâm tư.

Nếu đây là mộng cảnh của hắn, tất nhiên hắn sẽ không đả thương Nhan Đạm.

Cho nên, sao không tùy tâm sở dục trong mộng một lần? Để cho linh hồn tịch mịch trong thể xác vạn năm này làm càn một lần.

Hắn cho rằng mình không phải là một người có lòng tham, huống chi, hắn đã là một kẻ sắp chết.

Chỉ một lần này, cuộc đời này liền không uổng.

Vì vậy hắn nhấc tấm lụa mỏng màu trắng trên đầu nàng lên, gọi nàng một tiếng nương tử, mắt thấy trên mặt nàng lộ ra mê mang cùng vẻ không thể tin, trong lòng lại âm thầm vui sướng.

Thì ra nàng cũng có vẻ mặt không thể đoán được như thế.

Nhiều ngày ở bên làm bạn, nàng luôn có thể dễ dàng làm nhiễu loạn lòng hắn.

Mà hắn bởi vì lo lắng nàng lâm vào tình kiếp, mỗi lần đối mặt với tình ý của nàng, hắn chỉ có thể giả bộ như không biết gì.

Kỳ thật trong lòng tất cả đều là vừa mừng rỡ vừa khổ sở.

Hôm nay rốt cuộc có thể buông bỏ thân phận Đế Quân, ở trong mộng cảnh nói rõ tình cảm trong lòng, cùng nàng kết khế tam sinh.

Cảnh trong mơ lập tức thay đổi, hai người đã ngồi ngay ngắn tại mép giường.

"Phu, phu quân." Đôi tay nhỏ bé của Nhan Đạm xoắn vào một chỗ, thấp thỏm bất an.

"Nương tử." Trên mặt Ứng Uyên vẫn luôn treo nụ cười.

"Thực, thực sự phải động phòng sao?" Nhan Đạm ngước mắt liếc nhìn nụ cười vui vẻ trên khoé miệng của Ứng Uyên, trong lúc nhất thời liền nhớ tới câu nói của rồi của hắn, "Việc nàng không nghĩ tới còn rất nhiều a."

Theo như lời Đế Quân, chẳng lẽ là việc này sao?

Nhan Đạm không thể tin ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt ngập tràn ý cười trước mắt.

"Thành thân đương nhiên là phải động phòng rồi, nàng đọc nhiều thoại bản như vậy phải hiểu được đạo lý kia mới đúng chứ."

"Ai.... Ai không hiểu?" Lời vừa đến miệng, Nhan Đạm liền chột dạ, "Chỉ là ..."

"Như thế nào?"

[Edit] Mảnh Vụn Nhỏ Về Trầm Hương Phu Phụ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ