Chương 2: Lễ Khai Giảng

139 17 2
                                    

Takemichi vừa mở mắt ra, đầu bỗng đau nhức, khó thở nhưng sau vài phút thì tinh thần đã ổn định lại. Nằm trên giường quan sát, một căn phòng được thiết kế theo phong cách...rất chi là bé trai màu xanh dương nhạt. Đây đúng là căn phòng hồi bé của cậu.

Cậu xuống giường, thấy cuốn lịch được để ngay ngắn trên bàn học. Trên đó có ghi thứ hai ngày 7 tháng 4 năm 1997.

Vậy là hơn hai tháng nữa cậu mới tròn 6 tuổi.

Khoan đã, ngày này là...

- Không phải hôm nay là lễ khai giảng sao? Sao lại chọn đúng ngày này để cho mình trở lại vậy. Sao không phải ngày nghỉ chứ?

Takemichi hiện tại chỉ muốn khóc hết nước mắt.

Cửa phòng đột ngột mở rộng, tiếng mở động cắt ngang dòng suy nghĩ của Takemichi. Một hình bóng xuất hiện, một phụ nữ lạnh lùng, khuôn mặt đầy quyền uy. Đôi mắt màu mật ong reo lên sự nghiêm khắc, mái tóc kiểu Sandy Blonde màu vàng.

- Còn một tiếng nữa là đến lễ khai giảng rồi, Takemichi. Đừng chậm trễ đấy. – Người phụ nữ nhấn mạnh.

- Vâng, mẹ. – Takemichi trả lời nhanh chóng.

Nghe thấy câu trả lời, người phụ nữ khép cánh cửa lại và bước ra khỏi phòng.

Người đó là mẹ nuôi của Takemichi, tên là Kurokawa Karen. Bà ấy có ngoại hình giống với Emma, nhưng trưởng thành và lạnh lùng hơn nhiều.

Takemichi vội vã thay đồ và kiểm tra trong cặp xem đã đủ đồ chưa.

Cậu và mẹ tiếp tục bước đi trên con đường nhỏ đến trường tiểu học số 9. Trời đã rất sáng, ánh nắng chiếu rọi xuống đầu cậu và cây cối ven đường. Cậu cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ, vừa hồ hởi vì trước mắt là khung cảnh quen thuộc kiếp trước, vừa hồi hộp vừa buồn tẻ vì phải trải nghiệm lần thứ hai đi học lớp một.

Trường tiểu học số 7, nơi Takemichi muốn tránh xa, vẫn ở phía bên kia của khu phố, khá xa trường số 9 của cậu. Việc này giúp cậu cảm thấy nhẹ nhàng hơn, không cần phải lo lắng sẽ gặp phải Mikey.

Khi tới trường, cậu cố gắng giữ lại vẻ ngốc nghếch, đóng giả một đứa trẻ con chưa từng biết trước sự sợ hãi và hồ hởi của một ngày đầu đi học lớp một.

Takemichi vừa đi vừa vui vẻ nhảy chân sáo, thỉnh thoảng giả vờ hỏi những câu hỏi ngây thơ như cô giáo có dữ không, có đẹp không, có bạn hồi mẫu giáo học chung không. Những câu hỏi này khiến Karen chỉ có thể ậm ừ mà không trả lời được.

Ngay trước cổng trường, đặt một tấm biển nhỏ với những bông hoa giấy màu sắc sặc sỡ trang trí xung quanh,  và có chữ Lễ Nhập Học. Một cô giáo xinh đẹp với nụ cười tươi tắn đứng sẵn sàng tiếp đón học sinh và phụ huynh bước vào trong ngôi trường mới.

Sân trường không có trang trí, không có biểu diễn văn nghệ, không có những bài phát biểu đọc trên giấy nhàm chán. Thay vào đó, không khí trang nghiêm nhưng cực kỳ ấm áp và giản dị, khiến mọi người cảm thấy thoải mái và chào đón.

Takemichi điều chỉnh lại áo sơ mi trắng, quần tây ngắn cùng với chiếc áo vest màu đen khoác bên ngoài, vừa đủ lịch sự vừa trang trọng. Đeo trên lưng là ba lô randoseru màu xanh dương do mẹ cậu nằng nặc chọn, thay vì màu đen truyền thống. Lý do đơn giản vì nó giống màu mắt cậu.

[Tokyo Revengers/AllTakemichi] Hướng Về Phía Ánh DươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ