Minhyung, Minseok, Hyunjoon và Wooje đứng thành hàng nghiêm chỉnh trước khi lễ tưởng niệm bắt đầu. Điều làm chúng ngạc nhiên là Sanghyeok vẫn chưa xuất hiện, không biết chừng bô lão sẽ thay anh thực hiện nghi thức cầu nguyện cũng nên.-"Anh không tìm được anh Sanghyeok thật à?"-Wooje huých vai hắn.
Hyunjoon đã đi tìm nửa ngày trời nhưng vẫn không thấy bóng dáng Sanghyeok. Hễ hắn cứ tới đâu là y như rằng anh vừa rời khỏi đó, thành ra hai người họ chơi đuổi bắt gần hết cái thành.
Phải tới khi Minhyung giục hắn trở về để kịp tham gia lễ tưởng niệm Hyunjoon mới tạm bỏ cuộc.
-"Anh ấy không sao đâu. Chắc chỉ đang ở nơi nào đó cho khuây khoả."-Minseok an ủi.
Bốn đứa rì rầm thêm một lúc thì dừng.
-"Tất cả hãy đứng nghiêm, và dành một phút tưởng niệm đến những người lính đã hi sinh thân mình trong trận chiến vừa rồi."-Chỉ huy ở trên bục ra lệnh.
Trong thoáng chốc không gian tĩnh lặng như tờ, những hàng dài người nối nhau hướng về nơi chỉ huy đang đứng.
-"Sau đây sẽ là lễ cầu nguyện cho linh hồn những người lính tử trận."
Bô lão bước lên thật chậm rãi. Đôi mắt bà ấy đảo quanh tìm kiếm trong hàng của Hyunjoon.
-"Những chiến binh của Avis, chỉ lúc này thôi, hãy tạm gác lại nỗi buồn về trận chiến vừa qua. Và khi nhắm mắt lại, đừng để nó chiếm lấy tâm trí mọi người. Hãy nghĩ về những linh hồn các người lính tử trận và ước rằng họ được ra đi thanh thản và bình yên, không còn phải chịu đau đớn thêm nữa."
Hyunjoon đan hai tay vào nhau như anh từng hướng dẫn, đặt lên trước ngực và cầu nguyện. Ba đứa kia thấy vậy cũng làm cùng.
-"Chiến tranh đã thực sự qua đi, nhưng ý chí của họ còn sống mãi. Và chúng ta không bao giờ được phép quên đi ý chí mạnh mẽ đã đó dẫn đường cho Avis đến với tự do ngày hôm nay."
——————————
Hyunjoon đứng trước cửa cô nhi viện. Giờ này đã kết thúc nghi lễ cầu nguyện, không biết anh Sanghyeok đã tới đây chưa?
-"Hyunjoon, đến một mình sao?"
Cô Haewon cùng mấy đứa nhỏ đang dở tay làm bánh ngó nhìn hắn vừa bước vào.
-"Vâng."
-"Mọi người làm bánh gì vậy?"
-"Bánh nho ạ! Bạn gấu nâu bảo thích bánh nho nên bọn em nhờ cô Haewon chỉ cách làm."Hyunjoon nhìn bọn nhóc ra sức nhào bột thì thắc mắc với cô Haewon bạn gấu nâu là ai.
-"Gấu nâu là Wooje ấy mà! Mấy đứa này không nhớ tên nên mới gọi như thế."
-"Nếu vậy phải làm thật nhanh! Gấu nâu sắp tới rồi đó!"-Hyunjoon phì cười, xắn áo lên giúp bọn nhỏ một tay.Nhưng đám nhóc chỉ hăng hái làm được thêm một lát đã than mệt rồi kéo nhau ra bên ngoài. Cô Haewon ngoài chẹp miệng không làm được gì hơn.
-"Kể cho em nghe chuyện này. Hồi sáng có một đứa nhóc hỏi cô về chiến tranh, giá như lúc đó em ở đây để giải thích cho con bé nghe."
-"Chiến tranh?"
-"Ừ...Con bé hỏi chiến tranh có đáng sợ không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
onker | the last rose in my barren land
Fiksi PenggemarĐối với một tên tàn bạo như Mun Hyeonjoon, Lee Sanghyeok anh chính là đoá hồng rực rỡ nhất, rót mật ngọt vào sa mạc cằn cỗi trong tim hắn. "Dù bàn tay này có giết chết bao nhiêu người, có nhuốm bao nhiêu máu đi chăng nữa, xin hãy tha thứ cho em...Em...