10.

87 18 4
                                    

Sáng sớm trời đã se lạnh cộng thêm cái gió của biển, cậu phải rùng mình mặc dù đã mặc áo dài tay...

Tiếng lộp cộp từ bánh xe của chiếc vali của cậu chạy trên con đường quen thuộc, trời vẫn còn vương chút sương ban sáng cậu vẫn còn chút luyến tiếc nơi xinh đẹp này và cậu cũng không nở để phải xa cái người đang lặng lẽ đi theo sau để đưa cậu ra bến xe.
Đi sang con ngỏ quen, cậu dừng chân

- Em đói.

- Được thôi.
Bữa ăn sáng cuối cùng trôi qua thật ngượng ngùng, chỉ có tiếng động của ông chủ đang làm việc.
Ăn rồi, thời gian còn lại chẳng là bao..cậu rất muốn nói xin lỗi anh.
Chỉ là tờ mờ sáng nhưng mọi hoạt động diễn ra gần như đầy đủ, không khí này lạ quá vì cậu chưa bao giờ dậy sớm đến thế để xem mọi người bắt đầu cuộc sống thế nào, bãi biển cách đó không xa cậu vẫn nghe tiếng sóng đâu đó là những tiếng rao bán rôm rả...
- Hải sản tươi sống đây anh chị ơi.
Tiếng nói làm cậu chú ý, một con thuyền vừa cập bến gần đó một người phụ nữ trung niên lanh lẹ bày hàng rao bán dưới bãi của khách du lịch
Cậu chỉ tay.

-Em muốn mua....cho bố
Anh âm thầm nhìn theo hướng tay cậu nói
- Đó là để bán cho khách du lịch, chẳng rẻ đâu, anh dắt em vào chợ nhé.
nói rồi anh nhìn xuống cái đồng hồ trên tay
- Vẫn còn sớm mà.

- Được
Anh có vẻ quen biết kha khá nhiều người vì đi đến đâu họ cũng tay bắt mặt mừng vui vẻ nói chuyện với anh, sau khi quan sát một vài người thì cậu cũng hiểu sao họ lại như thế...bố anh là nguồn tiêu thụ hải sản của người dân lớn nhất khu này chẳng trách..
Một ít đồ tươi sống được cẩn thận đóng vào thùng.
Anh lại tiếp tục như một chiếc đuôi mà bán theo cậu đến bến xe

Vẻ mặt anh chẳng giấu được nào nữa, lại thế nữa anh không kiềm được mà nước mắt lả chả rơi ướt đẫm phần gò má hơi hóp, cậu ngồi trên xe mà bất giác quay sang phía cửa kính nhìn.
Cậu thấy, đắn đo một lúc cậu vẫn chọn bước xuống xe, anh gạt vội nước mắt, cậu thấy chỉ nhè nhẹ nhón chân mà ôm anh lần cuối.

- Chắc là lần sau gặp lại mình phải mặt áo dài tay rồi nhỉ?

Anh một chút còn chưa hiểu.

- Hừm, em đùa đấy chúng ta chẳng có lần sau nữa đâu.

Cậu vội vàng quay lưng bỏ lên xe , nhất quyết chẳng thèm nhìn đến anh.
Cậu ích kỉ, đúng vậy.
Một giọt nước mắt cậu cũng chẳng thèm rơi mà cứ quay lưng như thế...còn thốt ra câu nhẫn tâm nhưng thế

Những ngày sống ở đây, chưa ngày nào đối với cậu là tệ càng tuyệt hơn khi có anh bên cạnh, cậu chọn buông bỏ là vì anh cũng là vì cậu, bản thân cậu vốn đã dây dứt rất nhiều nếu giờ cậu khóc, anh có dễ dàng mà để cậu đi
Cậu dễ mềm lòng lắm, nhở khi cậu khóc có muốn cũng không đi được mà lại nhào vào lòng anh, anh khóc cậu sót, anh đau lòng cậu cũng thế.


Anh không cam tâm, tại sao lại không thể gặp nhau nữa ?






































.?
Bao nhiêu năm rồi?

8 năm.

Mọi thứ cứ lặng lẽ trôi qua, bao tháng bao năm chắc là cả hai cũng đã quên sự tồn tại của nhau.
Cậu biệt tâm từ ngày đó, anh cũng đã cố gắng tìm kiếm cậu ở khoảng thường gian 3, 4 năm xa nhau nhưng tất cả đều vô nghĩa, cậu như chưa từng xuất hiện vậy số điện thoại đã bị xoá mất, cả căn nhà có ba và em gái cậu từng kể cũng đã có người khác thuê.
Riêng căn nhà cuối phố thơ mộng vươn bóng dáng cậu kia thì anh đã mua toàn bộ lại, mọi thứ đều được để ở vị trí ban đầu khi cậu còn ở đây.
Ngồi bên quầy bar lặng lẽ một mình cùng ly vang quen thuộc, anh khác rồi rất khác luôn, đã trưởng thành hơn có địa vị hơn và anh có thể gọi là lăng nhăng lắm, quen qua đường có, vài tháng có, tình một đêm thì lại càng nhiều, độ tồi của anh chẳng thể nào đo được ở mức nhất định

Mùa hè || OffGun ||Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ