19.3

228 38 1
                                    

"Nhưng..." Fulgur bất lực rên lên, anh cảm thấy mình như tan nát cả cõi lòng khi phải đối diện với sự thật.

Anh nhìn Uki đang nằm trong lòng mình mà ngủ thật say sưa, đôi môi mềm mại làm sao, khi không buông ra những lời trêu chọc tới mọi người xung quanh thì chúng sẽ cong cong như em đang mỉm cười vậy.

"Mẹ đã nói từ khi con còn nhỏ, mẹ biết thằng bé rất đáng yêu, nhưng Fulgur..." Bà đau lòng cất lời, thật không dám nhìn vào gương mặt của con trai mình lúc này.

Bà cũng ở đây quá lâu, lâu tới nỗi xem Uki như một đứa con khác của mình. Nhưng bọn họ không thể ở lại đây, ở càng lâu sẽ càng có nhiều sự xáo trộn không nên có.

Mẹ im lặng đi vào nhà, để lại không gian riêng cho con trai mình, bà không muốn nhìn thấy cảnh tượng đau lòng này một chút nào, trái tim bà không thể chịu nổi.

Fulgur cứ thế ôm em trong lòng, im lặng ngắm nhìn em dưới giàn hoa hồng mà không biết mệt. Cứ say đắm hôn lên mắt, mũi rồi lại hôn lên mái tóc ngắn mềm mại, dù cho anh đã hôn biết bao năm nay nhưng vẫn không bao giờ thấy chán cả.

Fulgur đã nhìn Uki từ nhỏ mà lớn lên, em từ một đứa bé đáng yêu 5 tuổi bẽn lẽn gọi anh Fufu-chan, lớn dần thành cậu nhóc nghịch ngợm được anh chở sau lưng mỗi ngày hè nóng bức, đi dọc theo con đường bằng phẳng hưởng thụ dư vị của làn gió mát mẻ.

Uki của 15 tuổi là sự giao thoa giữa trẻ con và quyến rũ, giọng nói của em dần thay đổi, khuôn mặt ngày một xinh đẹp và trông thật thu hút. Thứ làm em nổi tiếng là bộ dáng lười nhác lẫn vẻ đẹp trai dịu dàng trời cho, em cứ tỏ ra rằng bản thân mình không xem trọng việc học, thế nhưng lại luôn là một trong những người học tốt nhất của trường.

Khi tốt nghiệp cấp 3 rồi đi làm thêm vào những lúc rảnh rỗi, việc Uki đụng chạm đôi chút với cuộc đời đã khiến em rũ bỏ đi phần non nớt còn lại trên gương mặt và cơ thể mình. Fulgur thích nhất là hôn nhẹ lên đôi mắt buồn nhưng luôn có thể câu mất hồn phách của người đối diện, ôm lấy vòng eo nhỏ rồi vuốt xoa nhẹ nhàng khi em ngồi quá lâu vì chạy bài tập.

Bánh sinh nhật 9 năm nay của em vẫn là chính tay Fulgur làm ra, mỗi năm lại càng đẹp hơn năm trước, đó là một trong những ngày mà anh luôn mong chờ nhất trong năm.

Sau này ai sẽ làm bánh cho nhóc con yêu tinh này đây.

Fulgur sợ sẽ có người làm tổn thương em bé mà anh nâng niu suốt bao năm, Uki rất nhạy cảm, anh không muốn cuộc sống vùi dập em, rồi kể cả tình cảm cũng lại có kẻ không chung thuỷ yêu em suốt cuộc đời.

Uki nhíu mày từ từ tỉnh giấc, chẳng biết em đã ngủ từ khi nào nữa, giọng đọc của Fufu-chan êm ái tới nỗi em nhắm mắt đôi chút rồi lại ngủ luôn.

"Uki, em đang làm gì đó? Ngủ trong vườn nhà anh ngon như vậy hả?" Fulgur nhéo lấy cái má trắng mềm bị in hằn vết đỏ do nằm ngủ quá lâu hỏi.

Em mặc kệ mà ôm chặt Fufu-chan, chôn mặt vào hõm vai anh làm nũng như mọi lần, dù cho Fulgur có vuốt nhẹ lưng em cũng không thể khiến Uki thả lỏng cái ôm.

Fulgur đứng lên, nắm lấy bàn tay của em, dắt em từng bước đi về nhà, trước khi Uki đóng cửa anh đã không nhịn được mà kêu tên em lại. Anh cứ lẩm bẩm gọi mà chẳng nói gì.

[PsyBorg] 5 10 15 19 Mãi mãiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ