Chương 4

3.4K 181 1
                                    

Thời tiết ngày càng nóng bức cũng là thời điểm của Tiêu Chiến bắt đầu khởi quay, mỗi ngày quay cuồng ở trường quay khiến anh thiếu ngủ trầm trọng, Tiêu Chiến đành phải tranh thủ mỗi giờ nghỉ để chợp mắt. Trong lòng anh biết bản thân đang ủy khuất đứa nhỏ trong bụng nên cũng đành cố gắng ăn nhiều hơn, nhưng ăn không được bao nhiêu, triệu chứng nôn nghén càng nghiêm trọng hơn. Mỗi ngày Hiểu Lam phải mua ô mai mang đến trường quay cho anh ăn, để kìm nén cảm giác buồn nôn luôn trực chờ.

Thời gian này bộ phim cổ trang thời gian trước anh đóng cũng vừa đóng máy, bắt đầu chuyển sang hậu kì. Vì vậy đóng xong phim mới anh lại phải chạy về công ty làm hậu kì, mỗi ngày đều dằn vặt tới đêm khuya.

Ngày hôm nay Hiểu Lam kỉ niệm 1 năm yêu nhau với bạn gái, vì vậy buổi tối đưa anh về công ty liền rời đi. Tiêu Chiến làm việc tới 12 giờ hơn mới kết thúc, nhìn cơm Hiểu Lam mua cho anh đã nguội ngắt chưa được động tới, anh thở dài. Nhiều lúc không hiểu hiện tại mình bán mạng như vậy làm gì, vòng xoáy danh tiếng khiến anh cảm thấy mệt mỏi.

Ra khỏi phòng lồng tiếng, không gian yên tĩnh không một tiếng động, mọi người đều đã về hết. Tiêu Chiến đứng trong thang máy, dựa đầu vào tường, khẽ vuốt bụng bầu ngày càng hiển hoài của mình thầm nói:"Ba ba xin lỗi". Dường như mang thai khiến anh yếu đuối hơn, công việc diễn viên không phải chưa từng làm việc với guồng quay vắt kiệt sức người, nhưng những yếu ớt của cơ thể và tinh thần khiến anh cảm thấy muốn gục xuống. Bản thân anh luôn một mình, ra khỏi gia đình tự lập từ năm mười năm tuổi anh tự học cho bản thân việc đứng vững trước tất cả những khó khăn. Vì vậy đứa trẻ này xuất hiện khiến anh cảm giác bản thân có một chỗ dựa tinh thần, không còn cô đơn. Nhưng cũng bởi vì có nó anh lại yếu đuối hơn, thật sự mong có người cùng chia sẻ hết tất cả mệt mỏi và khó khăn này.

Tiêu Chiến thất thần trong thang máy cho tới khi nghe tiếng "ting" báo hiệu đã xuống tới tầng hầm để xe. Anh vừa định bước ra ngoài thì cảm thấy trước mắt tối lại, vội vàng vịn lấy tường, cảm giác buồn nôn trong họng trào lên, Tiêu Chiến gượng bước ra khỏi thang máy, cúi người ngồi xổm xuống nôn khan, nhưng bởi vì chưa ăn gì nên cái gì cũng không nôn ra được, lại cảm thấy ruột thắt lại, bụng cũng vì thế mà nhói đau.

"Đừng nháo, tiểu quỷ." Tiêu Chiến đặt tay lên bụng rêи ɾỉ, cảm giác đau đớn ngày càng tăng. Anh toát mồ hôi lạnh cắn chặt răng, đôi mắt đỏ ngầu cố gắng ngước nhìn xung quanh, anh phải tìm vị trí xe để đến bệnh viện. Nhưng đau đớn bén nhọn dồn dập khiến Tiêu Chiến sợ hãi, anh muốn đứng dậy, lại cảm thấy hai chân không có chút khí lực, lại quỳ sấp xuống mặt đất.

"Tiêu Chiến?" Ngay lúc này một âm thanh cất lên từ sau anh, Vương Nhất Bác tăng ca xử lý công việc, vừa xuống hầm lấy xe ra về lại thấy một bóng người quen thuộc đang quỳ trên mặt đất cúi đầu, tay đặt trên bụng như đang kiềm chế đau đớn, hắn vội vàng chạy đến:"Anh làm sao thế?"

"Tôi..." Tiêu Chiến mấp máy bờ môi trắng bệch, tự nhủ mình không được ngất đi trước mặt người này, không được để người nọ biết chuyện mình có thai. Nhưng không thể khống chế bản thân, Tiêu Chiến vừa nắm được tay áo Vương Nhất Bác liền ngất đi.

[Bác Chiến] Cùng Chủ Tịch Lạnh Lùng Sinh Con Cố Sự [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ