Chương 3

1.8K 187 12
                                    

💦🦁🐰💦

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, Doãn công tử phái người đến bôi thuốc cho Trương Tiểu Phàm, chính mình lại không lộ diện.

Trương Tiểu Phàm tâm lý hoang mang, luôn cảm thấy ngày ấy mình từ chối Doãn công tử, nhất định đã khiến hắn tức giận rồi.

Vì thế sau khi vết thương khá hơn một chút, liền đến phòng bếp đặc biệt hầm canh lê, muốn đưa cho công tử.

Gõ hỏi nửa ngày, trong phòng công tử không có ai đáp, thấy cửa kia không khóa, liền bưng canh đi vào, nghĩ buông canh liền rời khỏi, lại thấy trên bàn dài có một tờ giấy, hẳn là Tạ Doãn để cho y.

"Tiểu Phàm, ta theo phụ thân về quê tế tổ, ba ngày sau trở về."

Trong lòng Trương Tiểu Phàm ấm áp, đường đường là Tam công tử Tạ gia, ra ngoài thế mà lại cố ý để lại nhắn nhủ cho y.

Y buông đồ trong tay, nghe trong phòng bay mùi đàn hương, giống mùi thơm trên người Tạ Doãn, đột nhiên có chút không nỡ rời đi.

Mà lúc này, bên ngoài viện truyền đến từng trận âm thanh hỗn loạn, Trương Tiểu Phàm vội vàng nghe cẩn thận, rốt cuộc nghe ra gia bộc kêu là: "Không xong rồi không xong rồi, Tam công tử chết đuối rồi, tránh ra, mau tránh ra!"

Lại một lát, vài gia bộc hấp tấp nâng Tạ Doãn vào, Trương Tiểu Phàm bị va vào một phát, đến trước giường thấy người được đặt trên đó sắc mặt tái nhợt, cả người ướt sũng nhỏ nước, đôi mắt hẹp dài nhắm thật chặt.

"Đại phu đâu? Mau kêu đại phu!" Quản gia bên cạnh quát.

Có người đáp: "Kêu rồi kêu rồi, chờ một chút!"

Trương Tiểu Phàm không rảnh lo gì nữa, đẩy đám người ra chen đến trước mặt Tạ Doãn, hai tay chồng lên nhau ấn ngực hắn, quản gia không tin y, hỏi y muốn làm gì, y vội vàng giải thích nói từ nhỏ y sinh ra bên bờ sông, rất có kinh nghiệm cứu người chết đuối, lúc này mới được cho phép chạm vào Tạ Doãn.

Ấn ngực vài cái không phản ứng, Trương Tiểu Phàm liền bóp miệng hắn ra, hít sâu khí độ vào trong miệng hắn từng hơi, lặp lại mấy chục lần như vậy, rốt cuộc Tạ Doãn cũng ho ra một ngụm nước, người cũng tỉnh lại.

Lúc mở mắt nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Trương Tiểu Phàm, môi mút đỏ bừng, khóe mắt còn đọng chút ánh nước.

Bọn hạ nhân hoan hô công tử tỉnh rồi, Tạ Doãn ngại ầm ĩ, nhíu mày cho người lui ra ngoài hết, chỉ chừa Trương Tiểu Phàm ở trong phòng hầu hạ hắn thay y phục.

Trên tay hắn còn mang theo vết thương ngày ấy nắm roi mây, thân thể lại hư nhược, tất nhiên không có cách tự mình động thủ, Trương Tiểu Phàm giúp hắn cởi y phục ra từng cái một, áo ngoài, trường bào, áo trong, cuối cùng là tiết khố.

Tạ Doãn thân mình tuyết trắng tuyết trắng, đường cong cơ bắp mạnh mẽ trôi chảy, Trương Tiểu Phàm nhớ đến ngày ấy Tạ Doãn nửa thật nửa giả vui đùa với y, càng cởi liền càng cảm thấy trong lòng khô nóng.

Y mặt đỏ tai hồng, Tạ Doãn lại bình tĩnh vô cùng, bị lột sạch thân mình cũng không né không tránh, nói với Trương Tiểu Phàm như làm nũng: "Lạnh."

[Doãn Phàm] Thừa Hoan - Cừu Nhỏ Không NgủNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ