Chương 4

1.8K 177 14
                                    

💦🦁🐰💦

Sau khi chạy trối chết, Tạ Doãn không đi tìm Trương Tiểu Phàm nữa, quản gia sai y đi quét tước thư các, thư các của Tạ phủ là nơi cất giữ sách nhiều nhất toàn thành Lạc Dương, ngày thường không cho người tùy tiện đi vào, thời gian lâu rồi, bám đầy tro bụi.

Lúc này Trương Tiểu Phàm đang quỳ một chân trên mặt đất, cầm một tấm vải ra sức lau chùi, thật ra trong lòng y rất loạn, ngày ấy sau khi "giúp" Tạ Doãn, luôn lo lắng gặp lại hắn sẽ rất xấu hổ, còn nghĩ làm sao để có thể chạm mặt hắn ít một chút, lại không ngờ công tử chưa từng xuất hiện nữa, khiến trong lòng y trống rỗng.

Hóa phiền muộn thành động lực, công việc trong tay Trương Tiểu Phàm càng làm càng ra sức, lau nhà xong rồi lau kệ sách, nghiêm túc không bỏ qua góc nào.

Lúc xoay người, đột nhiên đụng vào một quyển sách rơi xuống, Trương Tiểu Phàm hoảng sợ, kỳ quái, sách nơi này đều được niêm phong cẩn thận, sao lại có một quyển đơn độc đặt ở nơi bấp bênh này.

Y nhặt sách lên, thuận tay lật hai trang, xem chút cũng không sao, thế nhưng bỗng chốc mặt y đỏ bừng, cái này nào phải sách cổ đứng đắn gì, rõ ràng là tập tranh xuân cung chuyên nói về chuyện long dương.

Vừa cảm thấy không chịu nổi, vừa lại không rời mắt được, trong nháy mắt đã lật hơn nửa rồi, những tư thế mất hồn đó khiến Trương Tiểu Phàm không có kiến thức mở rộng tầm mắt, mặt đỏ tai hồng, người bất giác nhớ đến tình cảnh lần trước với Tạ Doãn, vốn tưởng rằng giữa nam tử chỉ làm như vậy đã tính là hành sự, nhưng nhìn sách này mới biết được, thì ra lại có nhiều cách giao hợp như vậy?

Nhìn nhìn, tim của Trương Tiểu Phàm không khỏi đập loạn, trong lòng mắng mình thật là không biết xấu hổ.

"Đẹp không?"

Bên tai đột nhiên truyền đến một âm thanh, Trương Tiểu Phàm sợ đến mức giật mình một cái, suýt nữa ngã quỵ, quay đầu lại thấy rõ người tới, đây không phải Tạ Doãn thì là ai.

"Doãn...... Doãn công tử, sao ngươi lại đến đây?" Trương Tiểu Phàm vừa hỏi, vừa hoang mang rối loạn giấu tập tranh kia ra phía sau.

Tạ Doãn ngậm cười nhìn chằm chằm phía sau y, nói: "Đừng giấu, ta đã thấy rồi."

Trương Tiểu Phàm xấu hổ vô cùng, mạnh mẽ giải thích: "Nó tự rơi xuống, ta không xem...... Ta thật sự không xem......"

Tạ Doãn gật gật đầu, không dây dưa cái này với y, chỉ nói: "Ta đến tìm sách." Sau đó dời hai bước, rút hai quyển sách cổ ra, không nói thêm gì nữa, đi rồi.

Trương Tiểu Phàm ngơ ngốc nhìn bóng lưng của hắn, không biết vì sao, trong lòng lại có chút mất mát.

Buổi tối trở về phòng nghỉ ngơi, nằm trên giường gỗ lăn qua lộn lại không ngủ được, đầy đầu đều là tư thế trong xuân cung đồ kia, rồi đến mặt Tạ Doãn.

Y buồn bực khô hanh trong lòng, rời khỏi giường tìm nước uống, nghĩ đến mấy ngày nay thái độ của Tạ Doãn đối với y lạnh nhạt như vậy, không khỏi buồn bã.

Ngày ấy hắn nói mình đã có người trong lòng, Trương Tiểu Phàm từng có một lần hiểu lầm hắn nói người đó chính là mình, nhưng nhìn tình hình hiện giờ này, e là y tự mình đa tình rồi.

[Doãn Phàm] Thừa Hoan - Cừu Nhỏ Không NgủNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ