- sao thế, ngươi lo tiểu Cửu sẽ gây khó dễ cho y à?
Lâm Mặc trôi lềnh bềnh đến phát chán. Hắn búng tay, bên cạnh ngay lập tức xuất hiện một nhuyễn tháp lấp lánh kim sa chói mù mắt, chính chủ cũng thả người nằm cái bẹp xuống nệm giường êm ái, cười khanh khách hỏi Duẫn Hạo Vũ đang cau mày.
- yên tâm đi, huynh ấy đâu phải là ta. Đừng lo lắng.
Lâm Mặc thấy sắc mặt của Thuỷ thần đại nhân vẫn còn u ám liền lập tức trấn an, nhưng Duẫn Hạo Vũ nghe vậy chỉ lắc đầu.
- ta không có lo về chuyện đó.
- thế ngươi lo cái gì?
Lâm Mặc từ trong hư không lôi ra một chùm linh quả, ngắt lấy một trái trong đó rồi thả vào miệng, chọp chẹp nhai nhai. Hắn còn chưa kịp đưa trái cây qua mời thì đã thấy Duẫn Hạo Vũ biến thành một vệt sáng trắng lao vút đi, để lại một câu làm cho Lâm đang ăn trái cây suýt mắc nghẹn.
- lo huynh ấy đến cướp người.
- é ?
Lâm Mặc nghe đến ngu cả người, trợn mắt nhìn chùm nho một hồi lâu rồi bật cười, cũng biến thành một chùm sáng lao vụt đi.
- ha hả, không đi xem náo nhiệt thì quá có lỗi với bản thân rồi.
Mặc kệ ở bên ngoài Duẫn Hạo Vũ và Lâm Mặc đã loạn thành một đoàn, Tân nương mới gả Lưu Vũ sớm đã trút bỏ giá y, ngồi trong linh tuyền bốc khói nghi ngút mà tròn xoe mắt nhìn hồng y mỹ nhân lả lướt nằm trên bờ.
- ây yo, tiểu lang quân ở đâu ra thật là tuấn tú nha~
Mỹ nhân áo đỏ yêu kiều chống cằm, mắt đẹp đong đầy ý cười nhìn người trong hồ nước.
Đáng yêu ghê.
- ?
Trên đầu Lưu Vũ xuất hiện một tràng dấu chấm hỏi, nhìn mỹ nhân áo đỏ ở trên bờ kia một cách khó hiểu. Ngại ngùng không? Đương nhiên là có! nhưng y trời sinh tính tình lạnh nhạt, cho dù có xấu hổ thì cũng không có phản ứng gì quá đặc biết, nhưng vành tai đỏ bừng bị che đi bởi mái tóc đen tuyền ẩm ướt đã tố cáo y rồi.
Vô cùng, vô cùng xấu hổ!
Bị một nữ tử nhìn chằm chằm như vậy thật sự rất không thoải mái.
Lưu Vũ từ nhỏ đã được giáo dục rất nghiêm ngặt về vấn đề này, y cũng chưa từng gặp phải cô nương phóng khoáng như thế này trước đây.
Rõ ràng là khi nãy y đã ra lệnh đuổi hết toàn bộ tỳ nữ hầu hạ ra bên ngoài để tự mình tắm rửa, không nghĩ tới chỉ vừa mới cởi được bộ đồ, bước chân thả mình xuống hồ nước, vừa ngẩng đầu lên thì vị cô nương áo đỏ này đã xuất hiện từ bao giờ.
Dung nhan của người nọ quả thực không thể chỉ
dùng một từ đẹp để hình dung, cả dung mạo lẫn
khí chất đều được xếp vào hàng cực phẩm, kiều mị và quyến rũ không gì sánh được, Lưu Vũ còn có thể thấy được trên người nàng ta sự sang quý bậc nhất mà chưa chắc có vị công chúa nào sánh được.Giống như nữ vương cao cao tại thượng đứng trên vạn người.
Lưu Vũ còn đang thắc mắc người này có khi nào là hồng nhan tri kỷ hay phu nhân của Duẫn Hạo Vũ hay không.