Đối diện nhà Kang Taehyun mới khai trương một tiệm coffee, sẽ không có gì đáng nói nếu cái biển hiệu ghi tên quán không sơn một màu vàng chói lòa con mắt. Ừ đấy, Kang Taehyun đặc biệt thích cái màu tươi sáng này. Mọi người đừng nhìn cậu ta suốt ngày diện một thân toàn màu đen, biểu cảm thì lạnh như băng bắc cực mà nghĩ cậu ta thích mấy màu u ám, ngược lại ngoại trừ quần áo, chẳng có cái gì cậu ta mua màu đen.
Ai từng vào phòng của Kang Taehyun sẽ biết, bốn bức tường đều được sơn màu vàng kem ấm áp, chiếc giường kingsize giữa phòng được phủ một lớp chăn ga cũng màu vàng tươi, đến cả bàn chải, khăn tắm hay N thứ khác cũng đều là màu vàng. Giải thích cho sự cuồng màu vàng này, Kang Taehyun chỉ tiêu sái phun ra một câu bào chữa: "Dùng toàn đồ màu vàng sẽ khiến trong phòng tôi bốn mùa đều là mùa hè". OK, cách não Kang Taehyun hoạt động người ngoài chúng ta không cần hiểu.
Chỉ cần biết rằng, biển hiệu của quán cà phê Mỹ Nhân cùng với cái tên khoa trương của nó đã thành công thu hút ánh nhìn đầy săm soi, đánh giá của Kang Taehyun. Gì chứ, cà phê Mỹ Nhân? Cô chủ là hoa hậu hay ở đây tuyển phục vụ toàn hoa khôi vậy? Kang Taehyun thề là cậu không có tí tò mò nào với những con người trong cái quán nhỏ xinh phía đối diện kia đâu, thật đấy. Cậu bận lái motor đến phòng tập nhảy rồi. Chỉ còn chưa đầy 1 tháng nữa thôi, cuộc thi vũ đạo cậu rất mong chờ sẽ bắt đầu casting vòng loại, mà đến giờ cậu vẫn chưa nghĩ ra chủ đề cho phần dự thi của mình.
Hôm nay là một ngày mưa gió. Vừa mới tỉnh, thứ đầu tiên đập vào mắt Kang Taehyun là bầu trời âm u xám xịt ngoài ô cửa kính, nheo nheo đôi mắt thêm chút mới thấy những tòa nhà cao cao xa xa bị xóa mờ đi trong làn mưa nặng hạt. Trở trời nữa rồi, hèn gì cảm giác cả người uể oải ghê, cổ họng hình như còn có chút khô rát.
Lê chân bước đến bên cửa sổ, Kang Taehyun đánh ánh mắt sáng quán cà phê đối diện. Thật ra thì thẩm mỹ của chủ quán không hề tệ chút nào đâu. Ngôi nhà được thuê có hai tầng, mặt tiền hoàn toàn là kính trong suốt, ngồi từ trong quán có thể nhìn xuống con phố sầm uất bên ngoài. Ngày nắng sẽ có những tia sáng chiếu xiên in từng vạch vàng lên trên mặt bàn gỗ, trông vừa ảo diệu vừa vintage. Mấy cô gái thích chụp ảnh dưới nắng như thế lắm. Ngày mưa thì thích hợp bật lên mấy bóng đèn vàng, nhâm nhi ly trà, đọc sách, ngắm mưa. Tầng hai có một ban công nhỏ, trước đây trống huơ trống hoắc nên chả ai nhìn tới, bây giờ được lấp đầy bới những chậu linh lan, nguyệt quế, dành dành, đủ các thứ cây có hoa màu trắng. Tronng một ngày u ám như hôm nay, lũ hoa tinh khiết ấy lại càng nổi bật hơn nữa.
Nhìn xuyên qua từng mảng kính, nội thất trong quán đều bằng gỗ, vừa ấm cúng vừa thời thượng. Không như những nơi khác, bàn ghế ở đây có đơn, có đôi, có cả bàn tròn cho hội nhóm. Tầng hai chủ yếu dành cho các nhóm bạn thích tụ tập, trên đấy chẳng bao giờ ngớt những lời bông đùa cùng tiếng cười lảnh lót. Ngược lại, tầng một chủ yếu thiết kế dành cho những cặp đôi muốn được riêng tư, yên tĩnh, hay những người muốn trốn chạy khỏi sự vội vã của phố phường. Ngồi ở đây chỉ có thể nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng của những bản tình ca cổ, tiếng lật trang sách như có như không, thỉnh thoảng sẽ là tiếng leng keng cốc đĩa từ quầy pha chế.
A, điều quan trọng nhất phải nói ngay, chính là quầy pha chế của quán. Thật ra thiết kế của nó không có gì đặc biệt mấy, trông chẳng khác nào quầy rượu ở mấy quán bar, nhưng đặt trong không gian là quán cà phê thì thật sự có hơi lạ mắt. Khách vào đây gọi đồ đều sẽ nhìn thấy từng chai nguyên liệu được sắp đặt gọn gàng, sạch sẽ trên bàn, trên kệ, nếu muốn đợi đồ có thể ngồi ở ghế chờ dành cho khách take-away nhìn anh chủ pha chế. Đây mới chính là điểm đặc biệt thu hút Kang Taehyun, chính là anh chủ của quán cà phê Mỹ Nhân. Đừng hỏi vì sao cậu biết anh ta là chủ, đơn giản vì trong quán chỉ có mỗi một nhân viên mà thôi, có lẽ vì khai trương chưa lâu nên chưa tuyển được người. Thị lực của Kang Taehyun rất tốt, nhưng khoảng cách quá xa rồi còn bị ngăn lại bởi lớp của kính nên chung qui cũng chỉ thấy được bóng lưng cao gầy của người con trai ấy. Anh ta hình như đang mặc một chiếc áo len màu trắng, đeo mắt kính trông hơi ngốc một tẹo. Cục trắng trắng đó đang đi qua đi lại thoăn thoắt lau bàn ghế chuẩn bị cho một ngày làm việc mới, xong việc thì chọn một bàn sát cửa kính ngay tầng một, ngồi xuống nhân nhi ly gì đó mà Kang Taehyun đoán là cà phê. Bỗng nhiên cậu thèm một ly espresso đến lạ.

BẠN ĐANG ĐỌC
(chuyển ver)[taegyu] Trà thảo mộc của cậu đây!
FanfictionMỗi ngày em đều muốn một ly trà thảo mộc. Hôm nay muốn tặng kèm thêm anh chủ quán có được không? Câu chuyện không dài không ngắn, không sóng gió, bối cảnh khá thực tế nên chắc sẽ có người cảm thấy chán. Nhưng thật mong mọi người sẽ từ từ cảm nhận câ...