Chapter 7: Xin Lỗi Cậu

805 88 12
                                    

 Chiều tối, cổng trường UA.

 Một mái tóc vàng và một mái tóc rêu, vội vã lao ra khỏi cổng trường dưới ánh hoàng hôn rực lửa.

 Aoyama nắm lấy bàn tay của Izuku, không, gần như là siết chặt và kéo đi, dường như muốn kéo người con trai kia thật nhanh khỏi nơi tồn tại những ánh mắt si mê mà họ đã trót trao cho cậu.

 Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Nó chỉ là lời biện minh cho việc họ thèm khát cơ thể cậu mà thôi.

Izuku ngơ ngác, để mặc cho Aoyama toàn quyền quyết định. Khẽ mím môi, cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được thiếu niên kia đang run lên từng nhịp một, như đang gồng mình cố gắng áp chế thứ cảm xúc rối loạn trong lòng.

 Sau khi rời khỏi cổng trường một đoạn khá xa, Aoyama dừng lại, vội vàng buông tay người kia, rồi ngồi thụp xuống bên lề đường, đôi vai run rẩy, và đôi môi hổn hển bật ra từng từ một:

"Tớ xin lỗi...Izuku à...tớ thật sự xin lỗi..."

"Tớ xin lỗi...lẽ ra tớ không nên kéo cậu đi như vậy...xin lỗi...cậu đau lắm phải không? V...vết thương lần trước còn chưa lành hẳn mà..."

"Izuku...tớ xin lỗi...thật xin lỗi....."

 Anh vùi đầu vào hai cánh tay, không ngừng tự trách bản thân mình. Chết tiệt, Izuku đang bị thương mà mày còn nắm chặt thêm nữa, thật tồi tệ.

 Izuku im lặng nhìn anh, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống, ôm lấy người kia, vụng về xoa xoa mái tóc vàng rạng ngời.

"Không sao đâu, Yuuga. Tớ không đau đâu mà, nó có đáng là bao so với những gì người khác phải chịu cơ chứ?"

"Nhưng tớ...tớ không muốn cậu bị đau..." - Một giọng sụt sịt cất lên, đáng thương vô cùng.

 Izuku: ...

"Xin lỗi vì đã không kiểm soát nổi cảm xúc của mình...tớ vô dụng quá, Izuku..."

"Không! Cậu rất tuyệt mà!"

 Izuku nhăn nhó phản bác, hai tay giơ lên bẹo hai má của Aoyama, kéo lên kéo xuống, rồi tạo thành nụ cười nho nhỏ trên gương mặt thấm đẫm nét buồn rầu.

 Aoyama bật cười, người kia thật sự quá mức dễ thương!

 Và luôn biết cách khiến mọi ưu phiền trong anh hóa vào thinh không một cách dễ dàng đến không ngờ.

 Là người mà có lẽ anh chẳng thể nào rời xa nổi.

 Lặng lẽ một lần nữa nâng bàn tay kia lên, mặc những vết sẹo xấu xí chạy dài từ các ngón tay thon thả xuống mu bàn tay hiện rõ những đường gân xanh, mà đan những ngón tay dài và tinh xảo của anh với của cậu. Trong thoáng chốc, con thú trong anh đã điên cuồng gầm lên, khao khát thả dọc cánh tay kia những nụ hôn nhẹ nhàng và dịu dàng.

 Im lặng trong khoảng không tĩnh lặng, Aoyama khẽ gục đầu, hai tay vô thức nắm chặt lấy bàn tay Izuku, như giải tỏa nỗi khát cầu ôm trọn người con trai ấy vào lòng. Izuku không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.

 Họ cứ yên lặng như vậy, cho đến khi hoàng hôn chỉ còn là những vệt hồng đậm thoắt ẩn thoắt hiện nơi cuối chân trời. Xa xa, mặt trăng đã lấp ló đằng sau những đám mây giăng kín đặc khắp nơi, ánh bạc gieo xuống kia chút kim tuyến lấp lánh, và những thứ đẹp đẽ ấy cùng nhau hòa tan vào ánh đèn đường vàng rực.

[DROP] [AllDeku] [VillainDeku] Say Trong EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ