"việc em bôi nhọ tôi như vậy là sao, cậu nhóc thực tập yang jungwon?"
"thôi đi minah, đủ rồi"
"jay, anh phải tin em, em hoàn toàn, hoàn toàn không làm gì sai cả"
"xin lỗi, hiện tại số lượng bệnh nhân đang rất đông, thực tập sinh như chúng tôi lại không thể khám chữa gì cả nên cô vui lòng đợi bác sĩ nhé. và tôi không mong cô sẽ bêu xấu về đồng nghiệp của tôi, người đã cứu cô khỏi cảnh sống dở chết dở giữa đường lớn. đi thôi jungwon!"
jungwon chỉ im lặng. jay muốn ngăn em lại, nhưng lúc này không thể cản trở công việc của em.
chờ mãi cũng đến giờ nghỉ trưa, jay tìm em khắp cái bệnh viện lớn này mà chẳng thấy người đâu. anh chưa bao giờ dám nghĩ đến, sau từng ấy năm hai người lại gặp nhau trong hoàn cảnh éo le như này.
suốt sáu năm chỉ về nhà được vỏn vẹn ba lần, anh càng lúc càng bận, thời gian cầm điện thoại lên cũng không có. jay đã không liên lạc với em gần hai tháng và jungwon không hề dò hỏi gì cả, ngược lại em còn đều đặn gửi tin nhắn hỏi thăm anh mỗi tuần. hiện tại, anh chỉ mong em sẽ chấp nhận mấy lí do vớ vẩn của anh thôi, chỉ cần nghe anh nói một lời thôi cũng được.
"jungwon này, anh chàng kia là người nhà của cô gái sáng nay đúng không? hình như lúc xe cứu thương đến anh ấy cũng đến hay sao ý"
"ò chắc vậy, mình đi check ảnh cho, cậu cứ check nốt mấy buồng khác nhé"
jungwon thấy dáng vẻ anh đang cuống cuồng nhìn ngó khắp nơi, em mới từ từ lại gần và khẽ vỗ vào vai anh...
"sir, are you looking for something? need my help?"
"sure! i-i mean do you know that one boy who- !"
"which boy? may i help?"
"em... "
"..."
"e-em không bỏ anh à... em nhìn thấy anh đi với người khác từ đêm qua, không cho anh lại gần rồi còn thấy anh đang- nhưng mà nó fake hết thôi, em nhớ không, mình cũng từng bị vậy mà!"
"cái gì mà em bỏ anh? lúc đó hai tay em dính đầy máu, đương nhiên người ngoài không được lại gần. chẳng may người gặp nạn đang mắc bệnh truyền nhiễm gì sẽ rất nguy hiểm. e hèm, em đã nghĩ là một người như park jongseong sẽ không ra ngoài lăng nhăng vào đêm tối"
"hôm đấy liên hoan, cô ta say quá, anh chỉ giúp đưa về thôi! em... không định hỏi gì về son minah sao..?"
"em phải chờ suốt sáu năm để nghe anh giới thiệu về người đến sau sao?"
"ơ... không nghe thì thôi, thế mà làm người ta lo sốt vó cả lên, anh còn tưởng mình sắp phải tháo cả nhẫn ra rồi cơ, thấy em chưa gì đã tháo luôn rồi mà..."
"à, tại vì bác sĩ thì không được đeo phụ kiện trên tay nên em xâu nó vào vòng cổ này, vòng bằng vàng thật đó, xem không?" , nói rồi em giơ chiếc vòng cổ ra cho anh xem.
jay vẫn cứ ngỡ đây là mơ, jungwon thật sự đang đứng trước mặt anh. giờ thì anh có thể ôm em vào lòng và hôn em thật nhiều cho thỏa mong ước suốt sáu năm. jungwon của anh, từ hai cái má bánh bao giờ đã lại sụt cân nhiều rồi.