Cặp mắt mở toang đón nắng tràn vào mi mắt, tàn dư của môi cười vẫn còn sót lại trên gương mặt phờ phạc nhưng đã liền hóa méo mó và khó coi vô cùng, một nỗi thất vọng và bàng hoàng khi nhận ra tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là mơ ồ ạt dâng lên, ứa nghẹn cuống họng ai đắng ngắt.
Cái đồng hồ chết tiệt ở đầu giường liên tục reo lên inh ỏi, nhắc nhở Yoongi rằng đã tới giờ phải tới studio.
Gã trai lầm bầm vò đầu. Công việc. Lại là công việc. Anh chán ngấy lắm rồi. Tại sao lúc nào cũng là nó chứ.
Mẹ kiếp, chỉ tại nó mà mình không thể ngủ thêm.
Người kia tức giận quơ tay, quật cái đồng hồ màu xanh xuống đất làm mặt nhựa vỡ ra cả, sau liền xoay người, cuộn mình trong chăn, khép chặt mi mắt mong được quay trở lại khung cảnh nắng và gió tuyệt vời đó.
Cơ mà...dù có cố ép bản thân thế nào cũng không thể, giấc mơ đẹp ấy đến và đi nhanh cứ như một cơn gió vậy, không khác nào những hạt cát nhỏ xíu trượt qua kẽ tay một cách lẹ làng.
Con mẹ nó, Yoongi chửi đổng lên với đời, anh không muốn lại trượt chân xuống hố sâu tuyệt vọng mang tên thực tại như bao ngày nữa đâu! Gã trai chán ngán bật dậy, bàn tay trắng nhợt xương xẩu theo thói quen lại ngứa ngáy muốn tìm tới con dao để trút giận lên chính bản thân mình. Nhưng những mơ hồ như ngọn lửa bùng lên nơi gã trai trong một giây đã bị dập tắt, khi ánh mắt anh vô tình dừng lại nơi số 10 nằm đầu hàng được khoanh lại đỏ chói tờ lịch treo tường.
Đã tới ngày này rồi sao..
Thật ra, Yoongi đã chẳng còn biết tới khái niệm thời gian kể từ ngày nhận được phong thơ màu trắng có nét chữ quen thuộc Gửi Yoongi-hyung trên đó, và anh không nghĩ nó lại trôi qua nhanh đến vậy.
Tim gã trai hẫng một nhịp nặng. Có lẽ, tự làm thương mình bây giờ chưa phải là lúc, anh còn việc khác quan trọng hơn. Vào 10/10.
10 tháng 10, là 4 con số trùng với những đường nét kiểu mẫu được in trên chiếc thiệp màu mè phát ớn có tên Park Jimin và cô gái nào đó anh còn chẳng muốn hay.
Và 3 giờ 30 chiều, biển Busan, là thời gian và địa điểm diễn ra đám cưới.
Yoongi chép môi, nghe quen thế nhỉ, hình như hồi đó anh cũng từng chia sẻ với Jimin là nếu được, anh muốn mình tổ chức hôn lễ ở quê nhà em, đầu đông, vào một buổi chiều tà. Vì hoàng hôn ở biển rất đẹp và anh sẽ có cảm hứng sáng tác một bản nhạc tặng cho người bạn đời của mình. Nếu nhớ không lầm thì lúc đó anh thấy cậu trai đã bẽn lẽn cong môi, bờ má hơi ửng lên trông rất đáng yêu.
Rõ ràng đó là lời hứa ngầm giữa chúng ta mà, sao giờ em lại phá vỡ nó?
Rõ ràng chỗ bên cạnh em là dành cho anh mà, sao em lại nỡ không bỏ trống nữa?
Yoongi thật sự không thể chấp sự thật mình mãi mãi không thể trở thành người che ô cho em cả quãng đời còn lại, không muốn mình cả đời bi lụy dõi theo em cùng vợ và những đứa con thơ sau này chào đời, miệng cười mà lòng đau như cắt chút nào.
Nói anh nghe đi Jimin.
Rốt cuộc cô ta có gì tốt hơn anh - gã si tình đã cùng em trải qua biết bao thăng trầm tuổi xuân?