Jean x Marco ; Một thế giới tươi đẹp hơn.

49 3 2
                                    

"Jean!"

Ai gọi thế? Trôi nổi giữa khoảng không trắng xoá, Jean tự hỏi sao âm thanh nghe thật thân thương. Nhưng hắn vẫn chưa thể đoán ra được danh tính của người ấy. Jean thấy mọi thứ thật mơ hồ. Xung quanh hắn chỉ toàn một màu trắng tinh, trắng bợt, trắng đến đáng sợ. Gam màu đang phát sáng. Chói, Jean khó chịu. Cái gì vậy? Bỗng chốc, một luồng ấm áp bao bọc lấy thân hắn; rồi qua một lát ngắn ngủi, hắn thấy đôi má mình man mát. Jean nhíu mày - chắc thế. Hắn không thật sự hình dung ra mình là ai, đang ở đâu, và mình đang lộ ra biểu cảm như thế nào.

Jean chỉ quan tâm tới tiếng gọi ban nãy.

"Jean."

Âm thanh gần hơn. Ấm, như thể hơi thở của người đó mơn man ngay cánh mũi hắn. Giọng người ấy dịu dàng, thấp nhưng không trầm, lại thanh thanh. Jean nghĩ tới tiếng chuông gió, mà nó nghe mỏng quá, chỉ na ná phần nào. Jean tò mò. Ai thế? Ai gọi hắn thân thương thế? Jean tự nhiên phát hiện ra lòng hắn cuộn lên một nỗi nhớ, một nỗi nhớ xa xăm. Tim hắn nhói, rục rịch mong ước quyện vào hơi thở ấy. Và Jean nhận ra hắn đã từng như thế. Chúa đã một lần hiện thực hoá ước nguyện nhỏ này của hắn. Nhưng một ngày, người đó đi, tới một nơi thật xa, xa hơn cả tâm trí hắn, xa hơn cả tận cùng linh hồn hắn. Cứ thế, Jean đánh mất hơi ấm ấy.

Jean bồi hồi, cứ như muốn khóc.

Nóng. Nóng đến bỏng rát. Jean chợt cảm nhận được một sức nóng khó tả áp lên má hắn. Nhưng hắn không bài xích nó. Jean ước ao nó. À, chắc chắn nó thuộc về người đó. Trái tim Jean thổn thức mách bảo rằng chỉ có người ấy mới có hơi ấm mềm mại như thế này.

Đột nhiên, Jean thấy một vệt sáng, chói lóa hơn cả sắc trắng kia. Nó thẳng một đường, pha chút màu xám và xanh dương. Một khoảng tích tắc qua, Jean nhận ra bầu trời ở ngay tầm mắt. Vệt mây nền nã lượn một vòng trên tấm thảm xanh lam. Một cắt gần giữa vòm trời phủ sắc xanh lục êm ái, bồng bềnh mà cứng cáp. Hình như đó là tán cây. Phải rồi, có vẻ Jean đang nằm dưới tán cây, và hắn vừa mở mắt.

Ồ, hoá ra khoảng không bát ngát trắng ấy là tiềm thức hắn trong giấc mơ không điểm kết. Có phải Jean đã mơ thấy giọng nói kia không? Vì một tình thương nhớ đã bắt đầu từ bao giờ. Nhưng, nó thật quá. Jean không nghĩ đấy chỉ là cơn mơ.

"Jean."

Ô, chính tiếng gọi ấy, vang ngay bên tai hắn. Jean quay đầu sang bên, và hắn nhận ra mình nằm trên đám cỏ mướt xanh. Sắc đen sà vào đôi mắt hắn. Vài lọn tơ phất phơ khi gió nhẹ kéo về. Tàn nhang, Jean mơ hồ nghĩ. Sắc hồng phớt nhẹ trên đôi má, mềm, có lẽ, hắn đoán vậy. Có điều gì thôi thúc hắn chạm vào nó để kiểm nghiệm, rồi men theo mà xoa lên bờ môi nhạt màu. Jean tính làm thế. Jean đã định nâng tay lên. Nhưng đôi mắt hắn bất chợt chộp lấy đôi mắt người kia.

Sững. Jean cảm tưởng thời gian ngừng trôi giây lát. Chỉ một gam màu sẫm, nhưng sức nóng còn lớn hơn cả hơi thở hay hơi ấm bàn tay. Gì kia? Jean không lí giải được. Dường như Jean từng biết đáp án trong ánh mắt ấy, mà bây giờ đầu hắn vọng lại văng vẳng giai điệu trong lồng ngực. Jean tưởng không gian ngừng trôi, im ắng, cho đến khi nhịp đập tăng nhanh và vồn vã. Ồn ào quá, tim hắn ồn ào quá. Người kia có nghe thấy không? Hắn nửa muốn em biết, nửa muốn giấu khỏi em.

| Attack on Titan | Những đêm trắngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ