1+2+3

1.7K 71 0
                                    

1.

Ánh đèn nhiều sắc màu hòa lẫn với tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc chiếu trên sàn nhảy, nơi những thân thể lắc lư uốn éo, tận tình mời gọi yêu ma dù trên mặt không lộ rõ biểu cảm.

Có lẽ do đèn quá sáng, không, có lẽ do người ở đây không bận tâm đến. Đa phần bọn họ đều muốn mượn rượu tìm vui, vờ như quên đi phiền muộn trong lòng, để rồi đến cuối cùng, họ lại trống rỗng, hoặc chỉ đơn giản họ muốn thật bung xõa dù cho trong nội tâm họ vẫn luôn là một khoảng không vô định.

Shh... cũng không có gì khác nhau.

Nói thật thì Tiêu Chiến chẳng hề muốn bước vào nơi đây nửa bước, nhưng ngoài cách nào thì còn cách nào nữa đâu? Nếu không phải anh ăn không đủ cơm, anh sẽ không bao giờ bán giọng hát để kiếm sống ở nơi quái quỷ này. 

Anh nghèo mà, anh thật sự không có một xu dính túi, nhưng anh hát rất hay, làm sao để hình dung nhỉ?

Theo lời của những người thích nghe Tiêu Chiến du dương mà nói, có lẽ chính là ấm áp, chữa lành, có thể dung nạp tình yêu từ nó, giống như anh, ngay cả đứng ở một nơi đầy khói bụi như vậy cũng khiến bạn cảm nhận được gió xuân tinh khiết thế nào.

Người pha chế Ngả Khắc đến gần anh với một ly cocktail đặc biệt, "Hừ, mới đến đã có người tặng miễn phí rượu cho thưởng thức, quả nhiên là Chiến Chiến nhà chúng ta."

Tiêu Chiến nhận lấy rượu cũng không muốn uống, hướng về phía Ngả Khắc gật đầu tỏ ý: "Không uống, hát xong đi liền, sáng mai còn phải làm thêm ở quán cafe."

"Liều mạng vậy sao?"

"Hết cách rồi, tiền phòng trả  không nổi."

"Vậy anh dứt khoát tìm người bao nuôi cho khỏe, dáng anh ngon như vậy... chậc, đẹp đấy!"

"... Thế thì tôi ngủ ở dưới gầm cầu còn hay hơn."

Nói thật, Tiêu Chiến không hề cảm thấy một người đàn ông được người khác khen mình đẹp là một chuyện tốt.

Công việc ở quán bar kết thúc thì đồng hồ đã điểm một giờ bốn lăm phút, Tiêu Chiến chống thân thể mệt mỏi về nhà.

"Haizz, cuối cùng đã có thể ngưng cười rồi."

Ánh đèn vàng rốt cuộc không chịu được nữa, phụt một tiếng, vụt tắt. Cuộc sống thật sự không biết sao lại khó khăn như vậy, thật mệt mỏi.

Đi trên đường mòn thiếu đèn, Tiêu Chiến bị cục đá trêu chọc làm ngã lăn một vòng, trong lòng đã chuẩn bị tốt công tác tiếp đất hoàn hảo nhất, nhưng một giây sau lại lộn mèo vào một vòng ôm của ai đó.

Dưới ánh trăng yếu ớt, Tiêu Chiến miễn cưỡng thấy rõ hình dáng của đối phương, đôi mắt chợt rung động, mười ngón tay bỗng nhiên cuộn chặt.

"Tiêu Chiến, cuối cùng cũng tìm được anh."

2.

Tiêu Chiến khiếp sợ nhìn người trước mặt. Là hắn, chính xác là hắn, người mình yêu suốt sáu năm.

Tiêu Chiến từng vẽ ra cảnh tượng tương phùng cùng đối phương vô số lần, nhưng thật sự chưa từng nghĩ sẽ gặp lại trong một con hẻm nhỏ tối đen này.

「EDIT | BJYX」NGỦ NGONNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ